Phượng Huyền Cung Thương

Chương 81 : Tình đã nặc, nói chưa trì

Ngày đăng: 23:46 21/04/20


“Ta muốn giết hắn, sau đó đem những người bên cạnh ngươi đó đều giết chết hết.” Hắn như trước là cười, lạnh lùng băng giá trong mắt dần dần tan ra, cuối cùng chỉ còn lại có bi ai vô hạn, “Như vậy, ngươi chỉ là của một mình ta.”



“Ta muốn ngươi chỉ thuộc về một mình ta, chỉ biết đối với ta khóc, chỉ biết đối với ta cười, thời điểm tịch mịch nghĩ đến chính là ta, thời điểm bi thương nghĩ đến chính là ta, thời điểm vui vẻ nghĩ đến cũng là ta. Trong thế giới của ngươi, chỉ có thể có một mình ta.”



Hắn đứng ở trước mặt ta, đầu ngón tay lạnh lẽo xẹt qua mi mắt ta, bông tuyết hóa thành dòng nước chậm rãi chảy xuống.



“Chính là ta biết, ngươi sẽ hận ta, hận đến ước gì giết được ta.” Hắn nói rất chậm, giống như là đang nhớ lại gì đó. Mạnh mẽ đè nén thống khổ cùng toan sáp vẫn bị che giấu ở nơi rất sâu, chính là ta lại nhìn ra được.



Phượng Hiên Dã lúc này cùng trong ấn tượng của ta hoàn toàn bất đồng.



Hắn cao ngạo, hắn tàn nhẫn, hắn quyết đoán.



Thay đổi như chong chóng phúc thủ vi vũ, hắn có thể đạt được tất cả những gì hắn muốn trên thế gian này, chính là giờ phút này hắn lại lựa chọn lẳng lặng cùng ta đứng trong tuyết, chính là dùng một loại ánh mắt mong chờ ngóng nhìn ta.



Ta từ trong đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn thấy được bộ dáng chật vật của chính mình. Tóc ướt đẫm, mắt vô thần, không có chỗ nào là không ra vẻ mỏi mệt.



Đây là ta hiện tại sao?



Ta như vậy ngươi còn thích sao?



Vì sao luôn đau khổ cùng bức như thế …



Trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại câu nói lúc trước hắn kêu Phó Hồi nhắn với ta.



Hoàng Chiêu tự một đêm, cho dù mất mạng, như trước nhớ mãi khó quên …



Gương mặt hắn chậm rãi cùng người nọ chồng chất lên nhau. Ánh mắt tương tự, thói quen tương tự, động tác tương tự, cùng với trên người đều có mùi hương hoa *** bụt thản nhiên.
Năm đó sau khi người nọ rời đi từng gửi cho ta một phong thư, nội dung thư, không có người thứ ba biết được.



Lúc này từng câu từng chữ được Phượng Hiên Dã ở bên tai ta chậm rãi nói ra, đúng là làm cho ta vô cùng hoảng hốt.



Hắn … là hắn?



Tuy rằng không muốn thừa nhận, chính là ta cự tuyệt không được.



Di hồn thuật, một trong các bí kĩ đã thất truyền của Tuyết Cực cung ở Tuyết Chu Sơn.



Lấy máu của người chết làm cổ, thao túng cơ thể người sống. Thân tử, hình bất diệt, đổi thể trọng sinh.



Ta biết. Ta chỉ là không dám thừa nhận, không dám đối mặt với hắn mà thôi.



Mặt nạ dùng để bảo hộ chính mình bị gỡ xuống không chút lưu tình, ta nghĩ đến chính mình sẽ phẫn nộ, sẽ tuyệt vọng, nhưng bị hắn ôm vào trong lòng, một lần nữa cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, trong đầu dâng lên một loại cảm giác phức tạp. Trên thực tế cũng có chút thản nhiên vui mừng.



Sau khi hắn chết, ta liền phát hiện chính mình yêu hắn.



Hiện giờ hắn đã trở lại. Mạo tương tự, hình không thay đổi, tình cũng không biến.



“Có một câu ta ẩn giấu thật lâu, ta nghĩ đến nó sớm hay muộn sẽ cùng ta hóa thành cát bụi.” Ta ở trong lòng hắn mở miệng, thanh âm có chút nghẹn ngào.



Hắn ôm ta, không nói một lời, chính là lẳng lặng nghe.



“Ta yêu Phượng Huyền Dã, vẫn luôn yêu.”