Phượng Huyền Cung Thương

Chương 85 : Tình lưu luyến (2)

Ngày đăng: 23:47 21/04/20


Ngón tay nhẹ lướt trên ngực hắn, y kết bị cởi bỏ, nhẹ nhàng mở ra, nội y liền theo bả vai chảy xuống, lộ ra một vùng da thịt nhẵn nhụi hoạt nộn.







Giống như vô tình lướt qua hai nụ hoa kia, nhìn thấy chúng dưới sự đụng chạm như có như không dần dần đứng thẳng. Xúc cảm trong tay khiến kẻ khác mê muội như thế, làm cho ta không tự chủ được nuốt nước miếng.



Kỳ thật chỉ cần thoáng dùng sức là có thể giãy trói buộc trên tay, nhưng hắn chỉ là chuyên chú nhìn động tác của ta, trên mặt mang theo tươi cười hết sức sủng nịch.



“Ly Chi …” Hắn nheo mắt lại, tựa hồ đối với khiêu khích của ta có chút hưởng thụ.



“Ân?” Ta cúi đầu, vươn đầu lưỡi, theo hầu kết của hắn, xương quai xanh, trước ngực một đường liếm xuống, hàm trụ một nụ hoa, nhẹ nhàng cắn, sau đó vừa lòng cảm giác được thân thể hắn có chút run rẩy.



“Sự kiện kia, ta chỉ xem như là bị chó cắn, cũng không có đặc biệt để ý.” Hắn cười yếu ớt nói, thanh âm đã có chút biến hóa không thể nhận thấy, “Chính là ta không nghĩ tới, nguyên lai Ly Chi của ta có thể độc ác như vậy, giết những người đó còn chưa đủ, còn đem bọn họ đều thiến hết.”



“Ác sao?” Ta ngẩng đầu, ở trên môi hắn hôn một cái, “Ta đây đến làm chút chuyện còn ác hơn được không?” Cười giảo hoạt, một tay đã lẻn vào trong tiết khố của hắn, xấu xa dùng sức cầm bộ vị đã có chút biến ngạnh kia.



Hắn thở hốc vì kinh ngạc, nhỏm người dậy, nhíu mày nhìn ta.



“Ly Chi, ngươi …”



Ta chế trụ đầu vai hắn, “Ta nói rồi, vô luận ta làm cái gì, ngươi cũng không được động.” Chậm rãi cởi tiết khố của hắn, hơi trừng phạt vuốt ve nam tính hơi ngẩng đầu.



Hơi thở của hắn dần dần nặng nề, khóe mắt một mạt ửng đỏ, giống như hờn giống như giận, vẻ cao ngạo trời sinh nhiễm vài phần ý loạn tình mê, làm cho hô hấp của ta không khỏi bị kiềm hãm.



Thân thể chậm rãi lui về phía sau, ta nằm úp sấp phục xuống dưới, hai tay cầm vật nóng rực không ngừng bành trướng, vuốt ve lúc mạnh lúc nhẹ, sau đó hé môi, chậm rãi ngậm vào miệng.



Đỉnh đầu vang lên một tiếng rên rỉ áp lực, dư quang khóe mắt quét đến một bàn tay của hắn đã rút ra khỏi dây trói nắm chặt sàng đan. Ta làm bộ không biết, chỉ để ý vùi đầu tinh tế phun ra nuốt vào, liếm cắn, đầu lưỡi ở trên đỉnh chậm rãi đánh qua đánh lại.



Đợi cho không sai biệt lắm, ta đứng lên, nhìn cho đã mắt hắn tràn ngập xuân ý, lại có chút giận dữ vì không chiếm được thỏa mãn.
Đêm dài yên tĩnh, nhưng không có một chút buồn ngủ. Đứng dậy nhặt lấy y phục dưới sàn, người nọ đã lâm vào mê man, không có chút động tĩnh. (Ách, đại thúc vắt kiệt sức của Hiên ca, coi chừng anh ý “tinh tẫn nhân vong” a)



Nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, gió lạnh ban đêm táp thẳng vào mặt, thoáng xoá đi mệt mỏi sau khi tận tình.



Ngẩng đầu trông về phía xa, lơ đãng nhìn đến bóng người màu trắng bên cạnh ao kia, trong lòng một sẩn (ta không hiểu từ này là ý gì), nhẹ nhàng ra khỏi cửa.



“Trung thúc.” Thanh âm chưa khôi phục lại như trước lộ ra tiếng khàn khàn sau khi trải qua ***, làm cho ta lập tức đỏ mặt.



“Cung chủ đã ngủ?” Hắn bừng tỉnh, rít ống điếu trong tay một cái, sương khói phun ra bao phủ gương mặt hắn, tại đây dưới bóng đêm, nhìn không ra biểu tình.



“Phải” ta gật đầu. Cùng hắn giao tình nhiều năm qua, sớm không chỉ là quan hệ cung chủ cùng thuộc hạ, càng giống như là bạn thân.



Hắn thở dài một hơi, bỗng nhiên im bặt.



Thật lâu sau, hắn nói: “Tiểu tử Mạc Thu kia gần đây như thế nào?”



“Hắn … Tốt lắm.” Ta có chút quẫn bách mất tự nhiên. Quan hệ giữa ta với Mạc Thu cùng Đoạn Khâm, hắn nhất định là biết đến, mà ta cũng không có ý giấu diếm.



“Nội lực của ngươi đã gần như mất hết?” Hắn xuất ra một cái bình nhỏ cùng với một quyển bí kíp có chút cũ nát đặt vào trong tay ta, “Kim Thiềm châu, một viên có thể tăng 10 năm công lực, còn có bản bí kíp này là ngươi trước đây từng luyện qua, cho nên luyện lại một lần nữa cũng không khó.”



Ta nhìn hai thứ trong tay, trong đầu hồi tưởng lại tình cảnh bị người nọ bức bách luyện công năm đó, khóe miệng liền có chút run rẩy.



“Được, được.” Ta cười mỉm nói, thấy hắn vừa muốn mở miệng, vội vàng giành nói trước: “A, ta nghĩ ra còn có chút chuyện chưa làm, đi trước a!” Nói xong, ta liền chạy trối chết.



Nam tử đứng trong bóng đêm yên tĩnh nhìn thân ảnh người nọ dần dần đi xa, thân hình cũng chưa hề chuyển động, không biết suy nghĩ cái gì. Lại qua hồi lâu, hắn gõ ống điếu trong tay, thở dài nói: “Tình thị hà vật, làm cho người ta nan thủ nan xá. Khó a, khó a …”



Bóng đêm tĩnh mịch, một tiếng “khó a” kia lại giống như mang theo vọng âm, ở trong không trung thật lâu không tiêu tan.