Phượng Huyền Cung Thương
Chương 87 : Tình địch chi ngộ
Ngày đăng: 23:47 21/04/20
Ta sửng sốt, vội vàng giãy dụa muốn từ trên đùi Phượng Hiên Dã nhảy xuống, ai ngờ bàn tay hắn ôm thắt lưng của ta chặt hơn, một bàn tay khác đang ở thắt lưng ta lại thẳng tắp sáp một lóng tay đi vào!
“A …” Thắt lưng mềm nhũn, ta nhất thời vô lực, chỉ có thể tựa vào ngực hắn, oán hận theo dõi hắn.
Hắn nhẹ nhàng cười, thấp giọng ở bên tai ta nói: “Ngươi đừng động, bằng không ta sẽ nhịn không được ở trong này đem ngươi làm.”
“Ngươi …” Đang muốn mở miệng mắng, ngón tay trong cơ thể đột nhiên chậm rãi trừu sáp lên, xúc cảm hơi lạnh ma xát nội bích, thân thể mẫn cảm liền nhuyễn xuống, chỉ có thể dựa vào cánh tay hắn mới có thể chống đỡ chính mình không bị ngã.
“Đi ra ngoài … Ngươi mau đi ra …” Ta cắn răng nói, âm cuối đã mang theo hơi hơi run rẩy.
Hắn làm như không nghe thấy, ngẩng đầu vẻ trêu tức trên mặt toàn bộ biến sạch, lạnh giọng nói với Trung thúc: “Cho hắn vào đi!”
“Dạ”
Khi thân ảnh màu đỏ quen thuộc xuất hiện ở trước mắt, ta rõ ràng phát hiện chính mình nhát gan.
Không dám tưởng tượng Đoạn Khâm nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của ta sẽ có vẻ mặt như thế nào, cũng không biết nên dùng biểu tình như thế nào đối mặt với hắn, cho nên ta chỉ có thể cúi đầu, yên lặng chịu đựng ngón tay kia ở trong cơ thể không ngừng tàn sát bừa bãi, trong lòng âm thầm đem Phượng Hiên Dã mắng trăm ngàn lần.
Nhìn thấy người nọ, Đoạn Khâm trong lòng tất nhiên là có nhiều cảm xúc luân phiên, phức tạp khó phân biệt. Ngày ấy biết Ly Chi gặp nạn, mà chính mình nhưng lại không ở bên cạnh y, hắn hận không thể đem chính mình thiên đao vạn quả, sau đó lại biết Ly Chi đã được cứu ra, cũng cùng Phượng Hiên Dã ở chung, trong lòng hắn liền ẩn ẩn có loại dự cảm không tốt.
Tình cảm của Phượng Hiên Dã đối với Ly Chi, hắn là biết đến, lúc trước cũng là Phượng Hiên Dã không muốn nhìn thấy Ly Chi tiếp tục thống khổ, mới đưa Vong Xuyên cho hắn. Mà hiện giờ, Ly Chi đã biết rõ thân phận của hắn, sợi dây tình ái đứt đoạn trước đây được nối lại, ai có thể ngăn cản?! (câu này ta hoàn toàn chém lau mồ hôi)
Mới vừa rồi ở bên ngoài nghe được tiếng hai người cười đùa trong phòng, hắn không biết chính mình là như thế nào chịu đựng được, hiện giờ nhìn thấy Ly Chi ngồi ở trên đùi người nọ, mặt mày đỏ bừng, một bộ dáng *** sơ động, trừ bỏ tự giễu, hắn nghĩ không ra chính mình còn có thể làm được gì.
Kỳ thật hắn từ lâu đã hiểu được Ly Chi vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về một mình hắn, hắn cũng đã phát thệ, chỉ cần trong lòng Ly Chi còn có một chỗ nhỏ nhoi dành cho hắn, hắn liền vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi y.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh y thì tốt rồi …
Như vậy là tốt rồi …
Chỗ sâu nhất trong thân thể được lấp đầy, thân thể phóng túng hưởng thụ sung sướng, lý trí rốt cục ở trong lúc mơ hồ luật động toàn diện tiêu thất.
Có thù không báo không phải là quân tử …
Thù này … Ta nhất định phải đòi lại …
Mắt thấy người phía trước càng chạy càng nhanh, Trung thúc bất đắc dĩ cười, cao giọng nói: “Nếu cảm thấy không chịu đựng được, không bằng sớm ngày buông tay, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.”
Hồng y nhân phút chốc dừng lại cước bộ, hít sâu một hơi, lập tức cúi đầu cười ra tiếng: “Không, ta đã phát thệ, ta sẽ không buông tay.”
“Vậy nếu sau này ngươi lại nhìn thấy tình huống như hôm nay thì phải làm thế nào? Giống như hôm nay vậy lùi bước sao?” Chậm rãi đi đến trước mặt người nọ, theo dõi gương mặt tái nhợt của hắn, “Hay là nói, ngươi không để ý?”
“Không để ý sao? Ha ha ha ha …” Người nọ đột nhiên cười ha hả, thanh âm bi thương thê lương, tiện đà lại dần dần khôi phục bình tĩnh, “Khó chịu cũng được, không để ý cũng thế, cho dù là đau lòng, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày chết lặng.”
Sớm hay muộn sẽ chết lặng sao …
Nhìn người thở dài, tình nhiều ngang trái.
Phượng Ly Chi a Phượng Ly Chi, ngươi rốt cuộc là chọc bao nhiêu tình trái?
Đưa mắt trông về phía xa, ánh mặt trời buổi trưa chói mắt, là lúc nên ngủ trưa.
Trung niên nam tử bộ mặt mang theo chút tang thương thu hồi ống điếu, chợt thấy có chút buồn ngủ đánh úp lại.
Hai tay chắp phía sau, hắn bước đi thong thả.
“Aizz, đây cũng không phải chuyện mà một lão nhân như ta quản được. Thôi thôi, vẫn là đi ngủ trưa của ta đi thôi!”