Phượng Huyền Cung Thương
Chương 92 : Tác tình khiên (2)
Ngày đăng: 23:47 21/04/20
Hắn chậm rãi đi vào trong nước, dòng nước theo chuyển động tiêu sái của hắn gợn từng trận sóng, một vòng lại một vòng, chạm nhẹ vào da thịt, nhưng lại làm trong lòng sinh ra một chút ngứa ngáy.
Sau lưng dựa vào bộ ngực nóng cháy của hắn, tay hắn đặt ở trên lưng của ta, dùng sức kề sát hợp nhất. Nước chảy trên lưng bị hắn bát đến trước người, hơi thở nóng rực phun sau gáy, hắn nhẹ nhàng mà gặm cắn da thịt trên lưng ta, không ngừng di chuyển xuống dưới.
Làn da nhẵn nhụi ma xát lẫn nhau, đau đớn nhỏ vụn trên lưng nhè nhẹ gây ra cảm giác ngứa ngáy, khiêu khích phiến tình như thế.
Ta nghe được hô hấp chính mình rõ ràng không xong.
“Ly Chi, ta muốn ngươi …” Hắn nói. Tay đặt trên lưng ta đã lần xuống phía dưới cầm nam tính đang ngẩng đầu của ta, chậm rãi bộ lộng.
“Được …” Ta nhẹ thở hổn hển nói. Chúng ta chưa từng làm ở trong bồn tắm.
Quay đầu nâng gương mặt hắn lên hôn, lại lập tức bị hắn chiếm cứ quyền chủ động, môi lưỡi giao triền, không ngừng biến hóa các loại góc độ, muốn đòi lấy càng nhiều.
Hắn đem ta đặt sát bờ, nâng mông của ta lên tách hai chân ra. Ta chống vào vách ao, làm cho chính mình không đến mức trượt chân.
“Ly Chi, nơi này của ngươi đã muốn ướt nga …” Hắn nghiêng người liếm lên vành tai của ta một chút, ngón tay ở trong cơ thể ta không ngừng xuyên qua.
“… Đó là bởi vì ta đang tắm rửa … A …” Thanh âm ở khi hắn thật đột ngột toàn bộ đẩy mạnh đột nhiên biến điệu, dòng nước ấm áp theo cử động tiến vào của hắn xâm nhập nội bích.
Hắn bắt đầu luật động, tốc độ dần nhanh hơn, không ngừng dùng sức va chạm mỗi một điểm trong cơ thể. Bởi vì là tư thế mông nhếch lên, ta chỉ có thể dùng mủi chân bám vào đáy ao bóng loáng, hai chân lại ở dưới sự tiến công không ngừng của hắn run nhè nhẹ, khó có thể chống đỡ sức nặng thân thể.
Hắn rốt cục thỏa mãn, một tay bắt lấy hai cánh mông của ta, nặng nề mà trừu sáp. Chất lỏng nóng bỏng đánh sâu vào nội bích, độ ấm nóng rực làm cho ta nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủn.
“Hô, mệt mỏi quá …” Hai chân rốt cục chạm tới đất, lại mệt đến cứng ngắc giống như tượng. Ta ghé vào bờ ao thở phào một hơi, chậm rãi bình phục dư vị, “Giúp ta lấy thứ bên trong ra đi, ta mệt mỏi quá …”
Hắn lại nhợt nhạt gợi lên một nụ cười xấu xa: “Ta còn chưa xong đâu!”
“Cái gì?” Ta tức giận trừng hắn, hắn đột nhiên xoay người ta lại, nâng một chân của ta lên đặt ở trên cánh tay, lại một lần nữa vọt vào trong cơ thể của ta.
Chưa từng dùng qua tư thế này, ta theo bản năng muốn rút chân về, hai chân lại bị hắn trừng phạt mở đến độ lớn nhất. Thân thể chỉ có thể nghiêng người lơ lửng ở không trung, toàn bộ dựa vào hai tay duy trì sức nặng thân thể. (tư thế này lạ nha, khó hình dung quá, sức tưởng tượng của tác giả thật phong phú a)
Hắn nói, Ly Chi, nếu trong vòng một tháng ta không trở về, hãy quên ta đi.
Hắn nói, Ly Chi, ngươi nhất định phải hạnh phúc.
Hắn sẽ không biết, kỳ thật ta nhìn thấy bóng dáng hắn biến mất ở cửa.
Ta không có mở miệng giữ hắn lại, cũng không mở miệng được.
Ta không thể yêu cầu hắn lưng đeo gông xiềng nặng nề ở lại bên người ta, hắn cần tự do, cần giải thoát. Cho dù như vậy sẽ làm cho hắn trả một cái giá lớn đến không thể tưởng tượng được.
Hắn chính là tạm thời rời đi. Người ta đã nhận định, ai cũng đừng nghĩ có thể biến mất dễ dàng trong cuộc đời của ta.
“Mạc Thu, ngươi vào đây.” Ta nói vọng ra ngoài phòng. Tiếng nói vẫn như cũ khàn khàn khó nghe.
“Đại thúc, sắc mặt của ngươi sao không tốt như vậy? Có phải tên Đoạn Khâm kia hơi quá đáng hay không? Tên bại hoại kia đi đâu rồi? Có muốn ta bắt hắn đem về cho ngươi xử trí hay không?” Mạc Thu vừa vào liền giống như pháo nổ hỏi rất nhiều vấn đề, làm cho ta không biết trả lời như thế nào mới tốt.
Từ trên giường ngồi dậy, ta thở dài, nói: “Mạc Thu, ngươi cũng biết, hắn đã đi rồi.”
Mạc Thu ngập ngừng một chút, thật cẩn thận nhìn vào mắt ta, thấy ta không có phản ứng gì lớn lao, rốt cục yên tâm.
Hắn xoa đầu, ngượng ngùng cười cười. Thấy ta ngồi khó khăn (do làm việc miệt mài quá độ), hắn một tả một hữu cởi giầy, phóng nhanh lên giường, ngồi xếp bằng, cầm cái gối mềm đặt ở sau lưng ta, sau đó lúc mạnh lúc nhẹ rất có kỹ xảo thay ta xoa nắn phần eo đau nhức không thôi.
Thoải mái khép hờ mắt, ta nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí tích tụ trong lòng đã lâu. Không có gì hay than thở, ta hiện tại cần chính là bình tĩnh.
“Mạc Thu, thay ta truyền lệnh xuống, cho người theo dõi chặt chẽ hành động gần đây của Quản Tiêu, có tin tức gì lập tức báo cho ta biết.”
“Được.”
“Còn có, chuẩn bị quần áo cho ta, còn có cây trâm ngọc lục bảo kia nữa.” Dừng lại một chút, “Vô luận thế nào, cũng đến thời điểm ta nên đi gặp người kia rồi.”