Phượng Huyền Cung Thương
Chương 98 : Hiểu nhau mấy phần
Ngày đăng: 23:47 21/04/20
Cùng lúc đó, ngoài cửa phòng.
“Phù, đại nguy cơ cuối cùng qua …” Thiếu niên xinh đẹp vỗ vỗ vòm ngực đơn bạc, thở phào một hơi.
“Cái gì đại nguy cơ?” Người thanh niên tuấn lãng khó hiểu hỏi.
“Cung chủ bắt ta cùng hắn diễn màn này, nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy lão cung chủ ở trước mặt, cũng thật đem ta hù chết.” Lăng nhi sờ sờ ngực nghe tim vẫn đập nhanh như trước, lòng còn sợ hãi nói.
Chê cười, nếu vừa rồi lão cung chủ thật sự hôn hắn, hắn không bị cung chủ xé thành tám mảnh mới là lạ!
Nghiêng người áp tai vào cửa, Lăng nhi thì thầm cười nói: “Ngươi nghe, lại bắt đầu!”
“Cái … cái … cái … cái gì lại bắt đầu?” Hai gò má đỏ bừng, làm bộ không có nghe thấy thanh âm *** từ trong phòng ẩn ẩn truyền ra, Phó Hồi lắp bắp hỏi. (Không nghe mà sao cà lăm dữ vậy anh chớp chớp)
“Aizz, ngươi nói, cung chủ lúc này sẽ kiên trì bao lâu?” Lăng nhi cũng không quay đầu lại hỏi han. Tuổi tuy còn nhỏ, nhưng ở mặt này coi như là kinh nghiệm phong phú.
Đợi mãi không thấy Phó Hồi trả lời, hắn hồ nghi quay đầu nhìn, phát hiện Phó Hồi đang cúi đầu, vẫn không nhúc nhích đứng ở phía sau.
“Uy, ngươi làm sao vậy?” Tên ngốc tử này, chớ không phải là …
Phó Hồi chỉ cảm thấy cả khuôn mặt mình đều giống như sắp bốc cháy, hắn chưa từng nghĩ đến, có một ngày chính mình lại sẽ ở bên ngoài phòng của người khác nghe lén.
Mắt hạnh híp lại, vẻ mặt tươi cười nổi lên vài tia giảo hoạt, Lăng nhi khẽ cười nói: “Aizz, nếu cung chủ mà biết là ngươi giở trò quỷ, ngươi nói cung chủ sẽ phạt ngươi như thế nào?”
“Không biết. Ý nghĩ của cung chủ, chúng ta là thuộc hạ sao có thể tùy ý phán đoán.” Địa vị đứng đầu tứ đường ở Phượng Huyền Cung tự nhiên không phải hữu danh vô thực, ổn định tinh thần, Phó Hồi thản nhiên nói.
… Yêu, người kia xem ra định lực cũng không tệ lắm …
Bọt nước dọc theo đường cong thân thể chảy xuống, trong mắt hắn tràn đầy lưu quang, trên đôi môi mỏng của hắn ẩn chứa nụ cười yêu thương.
Ta thậm chí đã cho rằng bọn ta cứ như vậy trôi qua, cho tới thời gian cuối cùng.
Chính là sự yên lặng khó có được này rất nhanh bị đánh vỡ, mà người sát phong cảnh là ta.
“Ta muốn đi Lôi Chấn sơn trang.” Do dự mãi, ta vẫn là mở miệng.
Hắn cúi đầu cười một tiếng, trong thanh âm bao hàm bất đắc dĩ, “Bởi vì Đoạn Khâm?”
“Phải”
“Nếu ta nói không được?” Vẻ mặt của hắn là khó có thể phân rõ thật giả.
“Không, ngươi sẽ đáp ứng.”
“Ngươi đến tìm ta chính là vì nguyên nhân này?”
“Phải, mà cũng không phải.”
“Có ý gì?”
“Bởi vì ta nhớ ngươi.” Ta nhìn thẳng hắn, ta biết hắn nhìn thấu được quyết tâm của ta.
“Năm ngày sau, Phù Lôi sẽ ở Lôi Chấn sơn trang thiết yến mở tiệc chiêu đãi chưởng môn các môn phái, thực hiện kế lung lạc.” Hắn thản nhiên cười, bảy phần bất đắc dĩ, ba phần sủng nịch.
“Phượng Diệc Nhân, cha ngươi, đã ở đó.”