Phượng Kinh Thiên
Chương 1 : Đến chết mới thôi
Ngày đăng: 13:53 30/04/20
Lam Vân cất những cuốn sách trong tay vào tủ hồ sơ. Lúc vô ý, cô ngẩng đầu lên thì chợt nhìn thấy những chiếc lá ngô đồng ngoài cửa sổ đang nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất và có chút ngẩn ngơ:
“Ngô đồng nhất diệp lạc, Thiên hạ cộng tri thu.” (Một chiếc lá ngô đồng rụng, cả đất trời vào thu.)
Mùa thu năm nay dường như đến rất sớm, còn chưa đến giữa thu mà lá đã bắt đầu rụng rồi.
Bỗng có tiếng bước chân vội vã chạy đến, âm thanh trong trẻo cũng theo đó vang lên: “Cô Lam.”
Lam Vân quay đầu. Người gọi nàng là Kim Hân Nhiên – người mới đến làm việc tháng này. Hân Nhiên là một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp, dễ mang đến cảm giác cởi mở thoải mái cho người khác. Hân Nhiên cũng là cháu gái của bạn thân cô - Kim Viên.
“Cô Lam, cô con bảo cô sang phòng làm việc của cô ấy một lát.”
Kim Hân Nhiên dường như có điều muốn nói nhưng lại thôi. Dáng vẻ không biết có nên mở lời hay không này đã lọt vào mắt của Lam Vân khiến cô có chút kinh ngạc, cô nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Hân, con sao vậy?”
Kim Hân Nhiên nghĩ một lát rồi lại lắc đầu nói: “Con không sao.” Sau đó lại thúc giục nàng, “Cô Lam, cô con tìm cô gấp lắm.”
Lam Vân gật đầu, đưa cuốn sách trong tay cho cô bé rồi xoay người bước ra cửa. Vừa bước xuống dưới đã gặp ngay Kim Viên đang vội vàng chạy lên lầu tìm cô.
Vừa nhìn thấy, Kim Viên liền kích động nắm lấy tay cô: “Lam Vân, cậu nghe mình nói, lát nữa cậu đừng sợ, cũng đừng lo lắng, chuyện này nhất định không phải là sự thật, chắc chắn là xảy ra sai sót ở chỗ nào rồi.” Kim Viên đang nói năng lộn xộn không đầu không đuôi thì bỗng nhiên im bặt.
Lam Vân đưa mắt nhìn theo tầm mắt của cô ấy thì thấy có bốn, năm vị cảnh sát đang bước qua bên này. Người đi đầu nàng cũng quen biết, đó là Kim Phương – anh trai của Kim Viên, bố của Kim Hân Nhiên và cũng là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự.
Người đàn ông này lừa gạt tất cả mọi người. Cũng đúng thôi, hắn ta vốn rất thông minh mà. Hắn gả tình nhân của mình cho một người đàn ông tên Lưu Đông rồi để người này làm tài xế ngay dưới mí mắt hắn. Có ai lại ngờ được rằng, hắn sẽ có quan hệ dan díu với vợ một người tài xế? Ai mà ngờ, tất cả những đứa con người phụ nữ này sinh ra đều là con của hắn cơ chứ?
Thế nhưng, giấy vĩnh viễn không gói được lửa. Ai ngờ đâu Kỳ Kỳ của cô đang đi trên đường lại nhìn thấy xe của bố nó chạy ngang qua. Nó khiếp sợ không dám tin khi chứng kiến thấy vợ của chú tài xế ngồi ở ghế sau đang rướn người lên phía trước để hôn bố nó, mà chú tài xế lại vẫn đang ngồi trên ghế lái!
Con gái cô mới có bảy tuổi. Nó đâu thể chịu nổi loại kích thích như vậy. Nó cứ thế quên mất mình đang ở ngay trên đường lớn mà điên cuồng đuổi theo...
Bắt đầu từ giây phút cô biết được chân tướng thật sự, trái tim mỏng manh như pha lê vừa chạm vào đã vỡ của cô lại trở nên bình tĩnh đến kỳ lạ. Cô ngồi im lặng trong bóng đêm cả một buổi tối và hiểu rõ bản thân muốn làm gì.
“Tôi biết.”
Trong lúc Trần Bạch đang nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, lắp ba lắp bắp kể lể về sự hối hận và oan ức của mình thì bị một giọng nói dịu dàng, đầy bình tĩnh ngắt lời. Hắn ngẩn người, ngơ ngác nhìn về phía Lam Vân - người vừa cất tiếng nói. Giây phút này, hắn mới nhận ra rằng sao đôi mắt của vợ hắn lại bình tĩnh đến vậy. Bình tĩnh đến mức khiến cho hắn cảm thấy... sợ hãi.
Lam Vân mỉm cười nhìn hắn, dịu dàng nói: “Tôi biết anh không giết Lưu Đông, anh đúng là bị oan.”
Thời gian như ngừng lại ở giây phút này, phảng phất dài như cả một thế kỷ đã trôi qua, lại dường như chỉ mới chốc lát đây thôi.
Trần Bạch từ từ mở to mắt. Đôi mắt không dám tin nhìn Lam Vân như nhìn thấy quỷ, kinh hoàng trợn tròn.
Lam Vân từ từ cúi người xuống, tựa đầu vào ngực hắn, giọng nói vẫn nhẹ nhàng mềm mại nhưng lại nói ra những lời khiến cho trái tim hắn không ngừng co thắt. Giọng nói đó dịu dàng biết bao nhưng lại buốt giá tới tận xương tủy.