Phượng Kinh Thiên

Chương 10 : Bước ra khỏi viện (2)

Ngày đăng: 13:53 30/04/20


Mấy ngày nay, tuyết không tiếp tục rơi nữa nhưng trong Nhân Lãnh Cung, chỉ cần vừa vào đông mà có tuyết rơi thì sau đó tuyết đọng lại sẽ rất khó tan. Đây cũng là nơi có vị trí lạnh nhất trong hoàng cung, sau khi tuyết rơi cũng không có cung nhân đến dọn dẹp. Thường thường, tuyết đọng lại của những ngày trước chưa kịp tan thì lại bị một lớp tuyết mới phủ lên trên.



Nguyên Vô Ưu đi trên mặt đất đầy tuyết, xem xét khung cảnh bốn phía bị tuyết bao phủ. Năm năm nay, nàng chưa từng bước ra khỏi viện, chỉ nhìn thấy sự thay đổi của bốn mùa qua ô cửa sổ nhỏ. Một năm bốn mùa xuân hạ thu đông, nàng thích nhất là mùa đông.



Tuyết mùa đông sẽ che đi sự hoang vu của mọi thứ nơi đây, tâm của nàng cũng sẽ bình tĩnh hơn.



Cách đó không xa, hai thái giám trực tuần tra đi đến, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng lặng trong sân đầy tuyết khiến hai người vô cùng bất ngờ. Họ tưởng là nhìn thấy vật gì đó, sợ đến mức mặt trắng bệch như tuyết, không dám bước lên phía trước thêm nữa. Ngay sau đó, hai người liếc nhau một cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đang là lúc giữa trưa, vốn dĩ sẽ không có thứ gì dám xuất hiện vào lúc này, vậy thì...



Vì cách rất xa nên hai người không cách nào nhìn rõ người đứng ở đó là ai. Một trong hai người liền nổi giận quát tháo: “Ngươi ở viện nào vậy?” Người đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, khiến hắn lúc nãy thật sự tưởng rằng gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ.



Nguyên Vô Ưu quay lại, người trong Nhân Lãnh Cung này ai ai cũng biết nàng, nhưng người thực sự gặp qua nàng cũng không nhiều, huống chi năm năm nay nàng lại chưa từng bước ra khỏi viện một bước.



Thấy nàng không nói lời nào, hai tên tiểu thái giám nổi giận đùng đùng bước lên trước. Vừa nhìn rõ mặt mũi của nàng, hai người đều ngây ngẩn đứng đẩn ra ở đó không nhúc nhích gì. Hô hấp theo bản năng ngừng lại, chỉ sợ làm kinh động đến người trước mặt.



Nguyên Vô Ưu nhìn hai người đứng ngẩn ra ở đó, hỏi: “Các ngươi tên gì?”



“Tiên...tiên nữ...” Tiểu Hoa Tử lắp ba lắp bắp, hắn không biết nên dùng từ ngữ thế nào để diễn tả vẻ đẹp của người trước mắt. Nàng đẹp hơn tiên nữ trong tranh, có lẽ là người đẹp nhất mà hắn từng gặp.



Nguyên Vô Ưu dịu dàng mỉm cười: “Ngươi tên Tiên Nữ?” Tuy nàng chưa từng để ý đến vẻ bề ngoài của thân thể này, nhưng nhìn dung mạo của Lưu Thị Oánh Hoa và Nguyên Hạo Thiên thì dáng vẻ của nàng tuyệt đối không thể thua kém được.



Tiểu Hoa Tử liên tục lắc đầu: “Không, không, không, mọi người đều gọi ta là Tiểu Hoa Tử.”



“Vậy còn ngươi?” Nguyên Vô Ưu chuyển hướng sang người vừa nãy lên tiếng quát mắng nàng.




Sắc mặt Ngụy Trung chợt rét lạnh nhìn Ngọc Châu: “Ngươi nói thế lá có ý gì?”



Ngọc Châu lắc đầu: “Ngọc Châu không có ý gì hết, chỉ là đang nói cho công công viên trân châu này rất có giá trị.”



Ánh mắt của Ngụy Trung lại lần nữa hướng về viên trân châu, trong lòng rất nhanh liền quyết định, trên gương mặt lạnh lùng khắc nghiệt của ông ta tràn đầy nụ cười: “Ngọc Châu nha đầu, tạ ơn công chúa hộ ta. Công chúa quá khách khí rồi, muốn đồ gì cứ nói với nô tài một tiếng, nô tài nhất định mang đến là được rồi, nào dám đòi công chúa ban thưởng.”



“Công công nhận đồ công chúa ban thưởng là lẽ đương nhiên, trừ phi món đồ này của công chúa nhà ta không vừa mắt công công?”



Ngụy Trung hoảng hốt, liên tục khoát tay: “Không không không, lời này của Ngọc Châu nha đầu, ngươi nói thế là hại chết ta rồi, như thế là muốn lấy cái mạng của ta đó.”



Ngọc Châu nhếch miệng cười: “Nhưng công chúa nói muốn ban thưởng cho công công. Công công không nhận, Ngọc Châu quay về cũng khó mà báo cáo lại với công chúa.”



“Cái này...” Ngụy Trung rất khó xử.



Ngọc Châu cúi người chào ông ta: “Ngọc Châu thay mặt công chúa tạ ơn công công trước.”



Ngụy Trung nhìn Ngọc Châu, khó khăn một hồi lâu mới thở dài một tiếng: “Thôi đi, thôi đi, ta cũng không làm khó nha đầu ngươi nữa. Đi đi, đợi hai ngày nữa ta tự mình qua đó tạ ơn công chúa.”



Thế có nghĩa là đồng ý rồi? Ngọc Châu cảm ơn nói: “Vậy Ngọc Châu đa tạ công công giúp đỡ.”



Nhìn Ngọc Châu đi rồi, Phúc công công, tâm phúc thái giám vẫn luôn đứng phía sau Ngụy công công mới bước lên phía trước. Nhìn trân châu nằm trong dĩa trên bàn, tràn đầy vui mừng nói: “Nghĩa phụ, viên trân châu này quả là bảo vật vô giá. Lúc nãy con thật lo lắng người thật sự từ chối bảo bối này. Đây là trân châu trên mũ phượng đó.”