Phượng Kinh Thiên
Chương 102 : Rời kinh tìm y (1)
Ngày đăng: 13:54 30/04/20
Lâm Doanh Doanh liếc nhìn Lâm Duy Đường, thấy huynh trưởng – người mà mình chỉ có thể kính ngưỡng phải chịu thiệt thòi bởi Nguyên Vô Ưu, trong lòng nàng dấy lên một cảm giác vui vẻ. Bất cứ người đàn ông nào cũng muốn có được Nguyên Vô Ưu, vì vẻ đẹp vô song của nàng, nhưng nàng lại không phải là nữ tử bình thường, xuất thân của nàng khiến đàn ông trong thiên hạ đều chỉ có thể ngước nhìn.
Huynh trưởng muốn có được Nguyên Vô Ưu, đây chẳng phải là chuyện dễ dàng gì!
…
Cặp chân mày lá liễu của Liêu phu nhân lấp đầy nỗi sầu muộn, sắc mặt của Liêu đại nhân ở bên cạnh cũng buồn phiền ảm đạm.
Liêu Thanh Vân quỳ gối trước mặt hai người: “Cha, mẹ, lòng con đã quyết.”
Liêu phu nhân nhắm mắt lại rồi nhìn sang Liêu đại nhân, thử nói: “Phu quân, nếu không thì...” Nhưng không cách nào để nói tiếp những lời sau đó, bà thật không ngờ con trai của mình lại... lại động lòng với Vô Ưu công chúa.
Vô Ưu công chúa quả thực tuyệt mỹ vô song, thế nên việc Thanh Vân động lòng thì bà có thể hiểu được.
Thậm chí đưa mắt nhìn khắp Kinh thành, sau buổi cung yến hôm ấy, con trai của các quan lại trong Kinh thành, có ai là không rung động trước sắc đẹp của Vô Ưu công chúa chứ?
Nhưng mà, một người tôn quý như thế, ai có tư cách? Ai lại dám lấy?
Liêu đại nhân khẽ xua tay ngăn lại những lời của Liêu phu nhân, sau đó bỗng nhiên đứng dậy bảo: “Con đi theo cha đến thư phòng.”
“Phu quân...” Liêu phu nhân cũng sốt ruột đứng lên.
Liêu đại nhân đứng thẳng người, quay lại nhìn bà, trấn an nói: “Phu nhân không cần lo lắng, ta chỉ là muốn tâm sự với Thanh Vân thôi.”
Liêu phu nhân chần chừ trong phút chốc, rồi khẽ gật đầu.
Cha con hai người bước vào thư phòng nhà họ Liêu, Liêu đại nhân đứng trước cửa sổ trầm tư một lúc.
Liêu Thanh Vân cũng im lặng không nói gì.
Thật lâu sau đó, Liêu đại nhân mới khẽ thở dài: “Thanh Vân, con có biết là rất có thể con sẽ vạn kiếp bất phục (*) không?”
Hoài vương thở dài: “Đừng đi nữa, chẳng qua cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”
“Không được, Vô Ưu nhất định phải đi.”
Hoài vương trầm tư thật lâu, đột nhiên nói: “Ta mệt rồi, muốn yên tĩnh một mình.”
“Vậy Vô Ưu xin cáo lui trước, lát nữa lại đến thăm phụ vương.”
…
Trời vừa ửng sáng, Hoài Vương Phủ đã bận rộn khắp nơi bởi vì hôm nay là ngày quận chúa lên đường rời Kinh thành. Hoài vương không tài nào ra khỏi giường, chỉ có thể để Nguyên Vô Ưu đi vào từ biệt.
Hoài vương cau mày hỏi: “Chỉ dẫn theo Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử thôi sao?”
Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Dẫn theo họ là đủ rồi, Ngọc Thúy ở lại để dưỡng thương, còn Tiểu Cao Tử thì ở lại giúp đỡ Tiểu Lý Tử trông nom vương phủ.”
“Nhưng như vậy cũng đâu cần để thị vệ ở lại, con không dẫn theo thị vệ, lỡ như gặp phải chuyện gì thì làm sao mà được?”
“Phụ hoàng đã ân chuẩn cho Cố biểu thúc đi cùng Vô Ưu, lại thêm Liêu công tử và Mộc Vũ nên không cần lo lắng về an toàn nữa. Nhưng nếu thực sự chẳng may gặp phải chuyện gì, Vô Ưu có thể ra lệnh cho quan binh địa phương bảo vệ mình.”
Hoài vương thấy nàng đã quyết tâm như thế thì khe khẽ thở dài, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Vũ và Cố Lăng sau lưng nàng.
“Mộc hộ vệ, Cố Lăng, hai người các ngươi nhất định phải bảo vệ quận chúa cho tốt, tất cả phải đặt sự an toàn của quận chúa lên đầu.”
Mộc Vũ cung kính gật đầu: “Xin vương gia yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ bảo vệ công chúa bình yên trở về.”
Cố Lăng cũng gật đầu: “Biểu ca yên tâm đi, Cố Lăng không chỉ bảo vệ tốt công chúa, mà chắc chắn sẽ cùng công chúa đến được núi Phiêu Miễu, tìm được thánh y về chữa bệnh cho biểu ca.”
Gương mặt tái nhợt của Hoài vương hiện lên nét cười gượng, mệt mỏi vẫy tay: “Nếu các ngươi đều đã quyết định như thế, bổn vương có nói gì cũng vô ích. Quả thực, Vô Ưu ra ngoài đi đây đi đó cũng tốt, Tiểu Lý Tử, ngươi thay bổn vương tiễn quận chúa lên đường.”