Phượng Kinh Thiên
Chương 106 : Nên phán tội gì (1)
Ngày đăng: 13:54 30/04/20
Bốn người thư sinh liếc nhìn nhau, trong mắt họ đều hiện lên sự chần chừ cùng một chút thận trọng.
Vị thư sinh đứng phía cuối thở dài rồi đưa mắt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại ở Nguyên Vô Ưu, sau đó hắn đứng dậy kính cẩn cúi chào: “Tại hạ thấy công tử không giống người thường, không biết có thể ra tay giúp đỡ Diệp lão gia hay không. Nếu công tử có thể cứu được tiểu thiếu gia Diệp Tuyết, không để Diệp lão gia đoạn tử tuyệt tôn, tất cả dân chúng huyện Bạch Lan sẽ muôn phần biết ơn.”
Lời mà vị thư sinh nói hơi bất ngờ nhưng lại có thể hiểu được, suy cho cùng đoàn người của họ có giấu kín như thế nào thì cũng có một vài thứ là không thể che đậy.
Cố Lăng thì xuất thân trong gia đình vọng tộc, Liêu Thanh Vân cũng là con trai quan lại, Mộc Vũ lại là người thân cận của hoàng thượng, ngay cả Tiểu Hoa Tử và Ngọc Châu cũng đều là những người sống lâu ở trong cung.
Im lặng một lúc, Cố Lăng thản nhiên lên tiếng: “Các ngươi có biết, người mà Diệp Tuyết giết thuộc dòng dõi hoàng tộc không?”
Tuy mang giọng điệu chất vấn nhưng lại điềm nhiên như không, điều này cho thấy trong số những người đang đứng trước mắt, có người thân phận còn cao hơn dòng dõi hoàng tộc.
Vị thư sinh vốn dĩ chỉ vì xúc động nhất thời mới nói những lời ấy cùng với ba người còn lại đều sáng mắt lên. Sau khi quay sang nhìn nhau, ba người kia khẽ cắn răng, cùng đồng loạt đứng lên chắp tay hành lễ và tranh nhau nói.
“Nguyên Minh Viễn thuộc dòng dõi hoàng tộc, nhưng việc hắn chết là do gieo gió gặp bão. Hắn ỷ vào thân phận của mình mà hoành hành ngang ngược, hiếp đáp dân chúng, cưỡng dâm cướp của, không chuyện ác nào mà không làm.”
“Đúng vậy, tiểu thiếu gia Diệp Tuyết giết hắn là thay trời hành đạo.”
“Xương quận vương lợi dụng quyền lực để cưỡng ép phán tội, nếu không phải huyện lệnh đương nhiệm Đinh đại nhân liều chết, kéo dài ngày hành hình đến sau mùa thu, chỉ sợ Diệp thiếu gia sớm đã bị Xương quận vương xử tử ngay hôm đó rồi.”
“Xương quận vương dám dung túng con trai càn quấy, sao lại có thể trách người khác được chứ?”
Thực sự trong lòng họ đã nhận định những người trước mắt có thể giúp được mình. Bốn người càng nói càng oán giận, sự chần chừ và thận trọng khi nãy đều được thay bằng căm phẫn.
Cố Lăng bị hỏi liền như khựng lại, im lặng hồi lâu mới như có như không thở dài một tiếng: “Có lẽ thế!” Thanh Vân nói Diệp đại nhân ở hiền gặp lành, nhưng... chẳng phải hôm nay nàng cũng thế sao? Nàng gieo nhân ở nơi đây, thì một ngày nào đó ắt sẽ hái được quả.
Nguyên Vô Ưu dạo bước trong rừng hoa, nàng làm thinh trước những lời nói mơ hồ ẩn ý của hai người.
Thấy nàng vô tư đi dạo, chẳng phản ứng gì với lời nói của hai người, đôi mi đang rủ xuống của Cố Lăng khẽ run lên.
Cho dù những người mà hoàng thượng xếp vào bên cạnh nàng có thông minh đến đâu, cũng chỉ có thể bị nàng dắt mũi mà thôi.
Hoặc là nói, Mộc Vũ cũng giống như hắn, quả thực đã trở thành quân cờ trên bàn tính của nàng từ lâu rồi mà chẳng hề hay biết!
Đồng thời ngay lúc này, một trận huyên náo đã xảy ra ở huyện Bạch Lan, tất cả mọi người đều chạy nhanh báo tin cho nhau, ngay cả huyện nha, phủ của Xương quận vương cùng với Diệp gia đều bất ngờ.
…
Huyện nha huyện Bạch Lan.
Lúc biết được chuyện này, Đinh đại nhân trở nên suy tư trong phút chốc, sau đó triệu tập bốn vị thư sinh kia vào huyện nha để dò hỏi cặn kẽ một lần. Sau khi nghe xong, ánh mắt Định đại nhân hơi sáng lên.
Ông ta lập tức triệu tập tất cả quan binh ở huyện nha đi đến rừng lan trắng, bởi ông ta sợ sau khi Xương quận vương biết được thì sẽ làm hại bọn họ.
Tuy nhiên, ông ta cũng biết, nếu nhóm người này thực sự có thể cứu được Diệp Tuyết, tất sẽ có năng lực chống lại Xương quận vương.