Phượng Kinh Thiên

Chương 124 : Đạt được thỏa thuận (1)

Ngày đăng: 13:55 30/04/20


Đột nhiên, Tiểu Lương Tử vô cùng phẫn nộ mà lớn tiếng nói: “Vậy tại sao trước đây ngươi lại nhiều lần hẹn thiếu gia nhà ta?”



Vương Phân cười khẩy: “Ta có đi à?”



“Ngươi...” Tiểu Lương Tử bị nghẹn chẳng nói được lời nào.



Vương Phân chỉnh lại mái tóc đen đang được vấn lên, khóe miệng hàm chứa một nụ cười chế giễu: “Ta chưa bao giờ đến nơi hẹn, cũng chưa từng muốn đi. Sở dĩ, ta hẹn ngươi chẳng qua là vì muốn xem thử rốt cuộc ngươi ngu ngốc đến cỡ nào? Ta cứ tưởng rằng, ngươi sẽ hiểu và bỏ cuộc, nhưng thật không ngờ, ngươi ngốc đến nỗi ngay cả ta đang từ chối ngươi, ngươi cũng chẳng biết, vậy thì làm sao ta có thể thích một người ngốc đến hết thuốc chữa như vậy được?”



Đệ Ngũ Hạo lùi lại mấy bước, hắn ngơ ngác nhìn nàng, thật lâu sau cũng không có phản ứng gì.



“Thiếu gia, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến nữ nhân này nữa.” Tiểu Lương Tử bước lên dìu Đệ Ngũ Hạo, nói trong căm giận.



“Đứng yên.” Đệ Ngũ Chiếu đanh mặt lại.



Tiểu Lương Tử thầm cắn môi, hung hăng liếc nhìn vị thiếu gia chẳng biết thần chí nơi đâu của mình, hắn lanh trí quay đầu lại, rất cung kính nói: “Chiếu thiếu gia, ngài có gì dặn dò ạ?”



Đệ Ngũ Chiếu lạnh lùng lướt nhìn Đệ Ngũ Hạo, rồi quay sang nhìn Tiểu Lương Tử bằng ánh mắt mang theo ý xấu: “Tên đầy tớ trung thành nhà ngươi xem ra cũng biết bảo vệ chủ đấy, nhưng thiếp phu nhân mà bản thiếu gia quang minh chính đại nâng kiệu vào nhà, há lại là người mà nô tài như ngươi có thể khinh khi?”



Tiểu Lương Tử nịnh hót cười mỉa mai: “Chiếu thiếu gia, lúc nãy tiểu nhân chỉ là nhất thời nóng vội, ngài là bề trên đừng chấp nhặt với kẻ dưới, nô tài xin chịu nhận lỗi với ngài.”



Đệ Ngũ Chiếu hừ lạnh một tiếng, không đếm xỉa đến lời nịnh nọt của Tiểu Lương Tử: “Người đâu, vả miệng cho ta.”



“Vâng, thiếu gia.” Bốn năm tên đầy tớ nhanh chóng tiến lên, đè Tiểu Lương Tử quỳ xuống, Đệ Ngũ Hạo cũng bị xô đẩy ngã dưới đất.



“Thiếu gia, thiếu gia, mau cứu tiểu nhân.” Tiểu Lương Tử bị đè dưới đất nôn nóng gào khóc thảm thiết.



Gương mặt thất thần của Đệ Ngũ Hạo giờ mới tỉnh táo lại, hắn vội đứng dậy xông về trước, dốc hết sức đẩy hai tên đầy tớ đang giữ Tiểu Lương Tử ra.




Người đang đi đến chủ tọa một cách khó khăn với sự dìu đỡ của quản gia chính là lão thái gia Đệ Ngũ Tiêu Tông của gia tộc Đệ Ngũ, cũng là gia chủ đương nhiệm.



“Tham kiến gia chủ.”



Lão thái gia ho dữ dội, ông liếc nhìn mọi người một cái, rồi đưa mắt về phía hai người đang quỳ giữa phòng, cũng không nói lời nào.



Tổ huấn đã truyền rằng: “Chỉ đích tử hoặc trưởng tử được kế thừa”, ông ta không phải đích tử, cũng chẳng phải trưởng tử, thế nên để được lên làm gia chủ, ông ta đã diệt trừ cả đích tử lẫn trưởng tử nhằm thay thế họ. Cuối cùng, ông ta cũng được như mong muốn, có thể hiệu lệnh toàn gia tộc.



Có lẽ vì lo sợ sẽ đánh mất thứ mà khó khăn lắm mới đoạt được, ông ta như phát điên mà củng cố địa vị của mình, không cho phép bất cứ ai mơ ước đến vị trí gia chủ ấy.



Ông ta lo tranh đấu với các chi thứ của dòng tộc cả nửa cuộc đời của mình. Mãi cho đến khi diệt trừ được người cuối cùng có thể uy hiếp đến ông ta, dường như ông ta mới có thể ngủ yên được.



Ngày vui nhanh chóng qua đi, ông ta liền phát hiện một vấn đề đáng sợ, là trong lúc bản thân một mực đấu tranh với người khác, thì hậu viện của ông ta cũng đang tranh đấu dữ dội.



Vì sự điên cuồng của ông ta, nên toàn bộ người thừa kế trong tộc sớm đã bị trừ khử. Đến khi coi trọng vấn đề này, thì ông ta mới phát hiện trong số con nối dõi của mình, chỉ có hai cô con gái của vợ cả và một người con trai của vợ lẽ là còn sống.



Dưới sự che chở hết lòng của ông ta, đứa con trai vợ lẽ duy nhất ấy cuối cùng cũng chẳng sống qua được tuổi mười tám.



Ông ta tranh đấu cả đời, cuối cùng lại tuyệt hậu, vô tình làm hại gia tộc không người nối dõi.



Lúc đó, tuy ông ta đau buồn, nhưng trong lòng vẫn giữ niềm hy vọng, mong rằng mình còn có thể sinh được người thừa kế.



Nhưng mười mấy năm qua, đừng nói là con trai, ngay cả một đứa con gái ông ta cũng không thể sinh được.



Trước giờ, ông ta chưa từng tin trên đời này sẽ có nhân quả báo ứng, nhưng bây giờ ông ta đã tin rồi. Trong lúc ông ta diệt trừ người khác, thì tại sao bọn chúng lại không thử diệt trừ ông ta?