Phượng Kinh Thiên

Chương 137 : Cái chết của liễu man (1)

Ngày đăng: 13:55 30/04/20


“T



a cũng không loại trừ một khả năng, đó là tất cả mọi chuyện thật ra chỉ là một sự trùng hợp. Ngươi bởi vì một nguyên nhân nào đó mà không thể không lui về ở ẩn, từ đó ngươi trở thành tỳ nữ thân cận của tiểu thư Dương gia. Mà điều trùng hợp hơn chính là, ngươi lại đem lòng yêu vị hôn phu của Liễu Man, cho nên ngươi quyết tâm đoạt lấy y.”



“Càng có thể là, ngươi giấu mình bên cạnh Liễu Man chính là vì người đàn ông tên Dương Phong kia. Mọi chuyện chỉ là trùng hợp nhưng không có nghĩa là không thể xảy ra, chẳng qua thật sự quá gượng ép, ta không tài nào tin được.”



Nguyên Vô Ưu nhìn nàng ta, cười nói.



“Đương nhiên, ta tin rằng ái tình có thể khiến đầu óc của một nữ nhân trở nên ngu muội đến mức không thể tưởng tượng được, cũng khiến con người ta không từ bất kì thủ đoạn nào. Luận về người này - một người đàn ông chỉ vì một câu nói mà sợ hãi, nghi ngờ ngươi, loại đàn ông ấy đối với ngươi mà nói, e rằng không thể không loại bỏ. Thế nên, ta khẳng định ngươi sẽ không vì tình yêu mà bày ra mưu kế này.”



Mặt Dương thiếu phu nhân không cảm xúc nhìn nàng.



Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Không sao cả, ngươi vừa định treo cổ tự sát, cổ họng bị tổn thương không thể nói chuyện, ta hoàn toàn thông cảm.”



Dương thiếu phu nhân nhếch môi mang theo nét giễu cợt, châm biếm.



Nguyên Vô Ưu cười nói: “Ngươi giễu cợt như thế cũng đúng thôi, bởi vì tạm thời ta quả thật chưa biết được mục đích của ngươi là gì, bất quá, cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ làm rõ mọi chuyện. Có phải ngươi đang muốn hỏi ta, nếu đã như vậy, tại sao còn đến?”



Dương thiếu phu nhân bình tĩnh nhìn nàng, không hề tỏ ra bất ngờ.



“Ta đến vì muốn chính thức báo một tiếng, cũng xem như nói một lời tạ lỗi đến ngươi. Bởi dẫu sao, ta cũng sắp phá hoại chuyện đại sự của ngươi.”



Dương thiếu phu nhân lạnh lùng nhìn nàng.



Nguyên Vô Ưu nhún vai: “Ngươi muốn tin hay không, hoàn toàn không phải việc của ta. Được rồi, ta đi trước, hãy nghỉ ngơi cho tốt.”




“Ngươi nói với Lạc Nhi, bảo nàng ta tìm cơ hội nói chuyện với Nguyên Vô Ưu.”



Ám vệ vô cũng kinh ngạc đáp rằng: “Chuyện này... liệu Nguyên Vô Ưu có đồng ý hay không? Nàng ta đã phái quân lính đến, khí thế bừng bừng như vậy, nàng ta nhất định sẽ không dừng lại nếu như chưa tìm ra được mục đích của Lạc chủ.”



Khóe miệng nam tử đeo mặt nạ nhẹ cong lên: “Đi đi, Lạc Nhi tự khắc hiểu.”



“Tuân lệnh, thuộc hạ cáo lui.” Ám vệ buộc phải cung kính lui xuống.



Hắn trầm mặc một lát, thầm buông tiếng thở dài: “A Phủ, ngươi nói xem, đây có phải là người tính không bằng trời tính hay không?” Nguyên Vô Ưu đã hành động quá nhanh khiến bọn họ không kịp trở tay. Giả sử, Nguyên Vô Ưu chết đi, thế không phải chính là khiến Nguyên Hạo Thiên biết rằng, ở Dương gia có uẩn khúc hay sao? Dựa vào tính cách của Nguyên Hạo Thiên, bọn họ thật sự sẽ không dễ gì mà đoạt được thứ mình muốn, trái lại đối với Nguyên Vô Ưu... có lẽ bọn họ vẫn còn một con đường sống!



A Phủ trầm mặc trong chốc lát, trả lời: “Thiếu gia, chuyện này có nên bẩm báo lại cho lão gia hay không?”



Nam tử mặt nạ bạc ngăn lại: “Trước hết, ta cứ để Lạc Nhi xử trí xem thế nào.” Nguyên Vô Ưu xem ra đã không kiêng dè chặn đứng hết kế hoạch của bọn họ, nhưng chỉ cần xử lí thỏa đáng, chỉ cần Nguyên Vô Ưu có thể ra yêu cầu, sự việc cũng không hẳn đã là bước đường cùng.



Bây giờ, hắn ngược lại mà nảy sinh lòng hiếu kì, Nguyên Vô Ưu sẽ đưa ra yêu cầu gì đây?







Trong đại sảnh biệt viện, Nguyên Vô Ưu đứng trước khung cửa sổ phóng tầm mắt ra xa, ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài.



“Công tử, vì sao người lại muốn Mộc đại ca phái quân lính đến canh gác?” Diệp Tuyết bứt rứt hai ngày trời, rốt cuộc nhịn không được nữa mà lên tiếng hỏi.



Đúng lúc ấy, Cố Lăng vừa đi vào, nghe thấy câu hỏi của Diệp Tuyết, hắn vô thức dừng bước nhìn về phía Nguyên Vô Ưu. Bản thân hắn cũng cảm thấy đằng sau chuyện này, chắc chắn ẩn giấu điều gì không hề tầm thường. Bỗng dưng, nàng lại ra lệnh cho Mộc Vũ điều động binh lính đến đóng quân canh giữ, hành động như vậy thực không cách nào hiểu được? Cũng không tài nào nhìn thấu được, rốt cuộc nàng đang tính toán điều gì?