Phượng Kinh Thiên
Chương 141 : Có qua có lại (3)
Ngày đăng: 13:55 30/04/20
G
iống như lời Nguyên Vô Ưu nói, Nguyên Lạc không phải vì đạo nghĩa gì cả, nhưng điều này dính dáng đến điểm mấu chốt trong cách hành sự của Nguyên Vô Ưu.
Trong lòng Nguyên Vô Ưu hiểu rõ, nàng ta cũng không muốn đối địch với nàng, nếu không hiện tại, nàng ta cũng không ngồi đây cùng nàng tán gẫu.
Không muốn đối địch cùng nàng, không có nghĩa là nàng ta sẽ bị xỏ mũi dắt đi.
Nguyên Vô Ưu dựa người vào lưng ghế, mười ngón tay đan vào nhau, tư thái nàng thoải mái đưa hai chân vắt chéo, lười nhác mà thanh cao đối mặt với Nguyên Lạc. Dáng vẻ khuynh thành cùng dung mạo khiến trăng cũng phải lặn ấy của Nguyên Vô Ưu làm người khác lóa mắt, đồng thời cũng không dám nhìn gần.
“Đây là thái độ cầu người khác giúp đỡ của ngươi sao?”
Thấy tay nàng đột nhiên đổi tư thế, trong mắt Nguyên Lạc xẹt qua sự kinh diễm cùng với hứng thú: “Nếu ngươi lí giải như vậy, cũng không hẳn là không thể.”
Nàng không đo được lòng Nguyên Vô Ưu nông sâu thế nào, cùng nàng ta hợp tác cũng chính là bắt tay với hổ dữ. Theo bản năng, nàng ta cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng cũng làm nàng ta hứng thú tột cùng.
Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười, đưa ra điều kiện: “Chia bảy ba.”
Sắc mặt Nguyên Lạc lạnh lẽo: “Cái gì?”
“Đồ đạc của Dương gia, chúng ta chia bảy ba, ta bảy, ngươi ba.”
Nguyên Lạc mở to hai mắt, không dám tin trước yêu cầu thái quá ấy của Nguyên Vô Ưu, nàng ta cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm: “Ngươi lặp lại lần nữa xem.”
“Ngươi đã nghe rồi đấy.”
Nguyên Lạc xác định mình không nghe nhầm, nguy hiểm nheo mắt lại: “Ta tưởng rằng, ngươi là người thông minh.”
“Công chúa muốn báo thù cho hoàng hậu và Lưu Thị sao?”
Nguyên Vô Ưu khẽ cười: “Ngươi xem trọng ta rồi, nhìn xem, chỉ bằng ngươi cũng có thể cầm kiếm giết ta tại chỗ bất cứ lúc nào. Nếu như ta cứ u mê cái nơi tôn quý đó, ta sẽ không thoát khỏi lãnh cung.”
Kiếm trong tay Mộc Vũ ngày càng tiến sát, gần đến nỗi chỉ cần hắn nhích thêm một tấc nữa liền chạm tới mi tâm* của nàng. Cùng lúc kiếm trong tay hắn tiến sát nàng, hắn liền cảm nhận được luồng sát khí dày đặc bao trùm toàn thân.
(*) Mi tâm: phần ở giữa 2 lông mày.
“Là ngươi?” Người ẩn nấp tại hậu cung, người lợi dụng vụ án của Đại công chúa để làm nên trận gió tanh mưa máu chính là nàng ta.
Mặc dù, hắn hỏi không đầu không đuôi, nhưng hắn biết rõ nàng nhất định hiểu hắn đang nói gì!
Nguyên Vô Ưu khẽ nở nụ cười nhưng cũng không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn cầm kiếm chỉ vào mi tâm mình.
Thật lâu sau, thanh âm Mộc Vũ có chút khàn: “Giờ khắc này, ta hoàn toàn có thể giết ngươi.”
“Đương nhiên, ngươi có khả năng này. Hơn nữa, ta cũng cho ngươi cơ hội rồi, nếu ngay cả cửa ải này của ngươi mà ta cũng không qua nổi, thì ta cũng không cần bày mưu tính kế làm gì nữa.”
Mộc Vũ nhắm mắt lại: “Tại sao không giết ta?” Phái cao thủ bên người nàng giết hắn là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Giết ngươi cũng không phải cách để giải quyết vấn đề, Mộc Vũ, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta, cũng cần ngươi giúp ta.”
Mộc Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt mang khí lạnh của nàng: “Hoài vương không hề muốn làm vua, công chúa hà tất vì sự ích kỉ của mình mà khiến dân chúng, thiên hạ lâm vào cảnh khói lửa lầm than?” Cho dù nàng có thành công, phụ tá Hoài vương đăng cơ hoàng đế thì với thân thể của mình, ông ta căn bản không đảm đương nổi đế vị.
“Ngươi thật sự cho rằng như vậy sao?” Ánh mắt Nguyên Vô Ưu lạnh lùng tỏa ra một loại áp lực vô hình. Xuất phát điểm của nàng có lẽ là vì bản thân, nhưng nhìn vào tình hình chung của nước Đại Nguyên, rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào vũ lực trấn áp là thiên hạ sẽ thái bình.