Phượng Kinh Thiên

Chương 143 : Kết thành giao ước (2)

Ngày đăng: 13:55 30/04/20


Trong bóng tối, khóe miệng Nguyên Vô Ưu cong lên thành một đường lạnh lẽo tựa như một đóa hắc liên đang nở rộ: “Những lời này từ chính miệng ngươi nói ra, khiến ta thật thất vọng, xem ra ta đã đánh giá ngươi quá cao rồi.” Nguyên Lạc lẽ ra nên cảm thấy vui mừng vì bản thân vẫn còn giá trị lợi dụng mới phải. Nếu nàng không đồng ý giao dịch cùng nàng ta, thì Nguyên Lạc coi như thua trắng bởi không có mỏ vàng này, Minh vương lấy cái gì để trưng binh khởi sự* đây?



(*) Trưng binh khởi sự: triệu tập dân chúng nhập ngũ, phát động chiến tranh chính trị.



Gương mặt Nguyên Lạc trở nên cứng ngắc, sau khi đè nén lại những cảm xúc trong lòng, nàng ta nhượng bộ: “Ta xin lỗi.” Đánh cờ lùi một bước chính là để tiến hai bước, thua cũng phải thua một cách có khí phách.



“Ta chấp nhận lời xin lỗi, mong rằng lần này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”



“Đây là việc ngay cả chính người trong Dương gia cũng không hay biết, ngươi làm thế nào biết?” Câu hỏi này Nguyên Lạc đã suy nghĩ hàng trăm nghìn lần vẫn không tài nào trả lời ra được.



“Suy đoán một chút ắt sẽ biết thôi.” Nguyên Vô Ưu thành thật đáp. Nếu Minh vương đã giành được sự ủng hộ của Ký Đông Hạng Thị, thì chắc hẳn ông ta đã đủ lông đủ cánh rồi. Nhìn bề ngoài, e rằng động thái của việc tranh đoạt của cải là quá lớn, nhưng với sự trợ giúp của Hạng Thị thì việc tìm ra một vài mỏ vàng, mỏ bạc hoàn toàn không phải chuyện gì khó khăn.



“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?” Kế hoạch của bọn họ được sắp xếp tỉ mỉ từ rất lâu, ngoài việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn là chuyện của Liễu Man, thì hoàn toàn không có bất kì sơ hở nào. Hơn nữa, Liễu Man thì căn bản cái gì cũng không biết, vậy nàng ta dựa vào đâu mà suy đoán?



“Ngươi tin hay không, ta không quan tâm, có điều, nếu ngươi đã đặt câu hỏi, cũng có một vấn đề khiến ta có chút tò mò.”



Nguyên Lạc có hơi bất ngờ ngước đầu lên nhìn nàng: “Vấn đề gì?”



“Trước đây, ta chẳng qua chỉ là phỏng đoán ngươi sẽ không bao giờ có khả năng bỏ ra sự hi sinh lớn như thế này, nhưng trong lòng vẫn chưa thể chắc chắn. Thế nhưng sau ngày hôm nay, ta có thể khẳng định rằng ngươi sẽ không thể hi sinh nhiều như vậy được.” Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt lên tiếng.






“Bẩm thiếu chủ, chủ tử đã đến rồi.” Tên ám vệ cung kính bẩm báo.



Người đàn ông đeo mặt nạ bạc trầm ngâm đứng trước ô cửa sổ, dường như hắn đang tập trung suy ngẫm điều gì đó, thấy có tiếng động mới chầm chậm xoay người lại. Lúc này, cửa thư phòng bị đẩy ra, một người đàn ông khác gầy yếu đang mặc y bào xanh lam, đầu đội một chiếc nón rộng vành từ từ bước vào trong.



A Phủ trang nghiêm bước lên hành lễ: “Chủ tử.”



Người mới đến vẫy vẫy tay, A Phủ liền cung kính lui ra, thuận tay đóng cửa phòng lại.



Lúc này, người vừa vào phòng mới giơ tay tháo mũ xuống, để lộ gương mặt khiến người khác vừa nhìn liền cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi. Một nửa gương mặt ông ta bị vết sẹo đáng sợ làm trở nên méo mó, một nửa kia lại hoàn hảo, không hề bị thương.



“Phụ thân.” Người đàn ông đeo mặt nạ tiến lên nói.



“Mộ Nhi, chuyện này con nên nói với ta sớm hơn mới phải.” Minh vương ngước lên nhìn đứa hài nhi khiến ông vừa tự hào vừa thương tiếc trước mặt, nơi đáy mắt ông ta chợt thoáng qua sự đau thương.



Giá như không phải vì tên Nguyên Hạo Thiên kia đuổi cùng giết tận, ông làm sao có thể trở thành bộ dạng người không phải người, quỷ không phải quỷ như thế này? Còn Mộ Nhi sao có thể lúc nào cũng đeo mặt nạ không dám để khuôn mặt thật đối diện với người khác? Điểm không hoàn mỹ của đứa con trai này khiến ông vô cùng đau lòng và tiếc nuối.



Thấy trong mắt phụ thân thoáng qua nét bi phẫn, Nguyên Mộ bỗng bần thần trong phút chốc, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo trở lại, hàn khí trên người hắn tỏa ra khiến người khác phải sợ hãi, sau đó điềm tĩnh đáp: “Thưa phụ thân, đây là chuyện ngoài ý muốn.”