Phượng Kinh Thiên
Chương 147 : Tranh đấu gay gắt (2)
Ngày đăng: 13:55 30/04/20
Tuy hai tên cao to không bị cảnh tượng trước mắt hù cho ngất xỉu, nhưng bọn họ cũng không khác bị dọa đến ngây ngốc là bao.
Vài tiếng loảng xoảng vang lên, ngay sau đó là tiếng thét chói tai thấu tận trời xanh khiến người ta sởn cả tóc gáy, hai nha hoàn bưng rượu và đồ nhắm vừa bước vào bị dọa sợ đến mức la hét khản cổ.
Ở sát bên vách, Đệ Ngũ Chiếu đang hưởng thụ sự phục vụ của cô nương đứng đầu Vãn Tụ Lâu nghe thấy tiếng thét, hắn lập tức đẩy cô gái trên người rồi chạy vội ra ngoài.
“Xảy ra chuyện... Áaaa... Ọe...” Tú bà bực mình bước vào, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng cũng kinh sợ mà hét ầm lên.
Thấy Vũ Văn Tịnh nằm co quắp trong vũng máu, sắc mặt Đệ Ngũ Chiếu phút chốc trở nên xanh ngắt.
Vũ Văn Tịnh vẫn còn sống, nhưng trông tình cảnh này của hắn thì thà rằng chết đi còn tốt hơn, hắn chẳng mặc gì trên người nên rất dễ để nhận thấy vết thương nằm ở vị trí nào. Hai tai, đầu lưỡi, mười ngón tay, mười ngón chân cùng với thứ ấy của đàn ông đều bị cắt xuống, tất cả được ngâm trong vũng máu cạnh hắn trông vô cùng kinh dị. Cổ họng Vũ Văn Tịnh phát ra âm thanh khiến người ta sởn gai ốc, máu ồ ạt chảy ra từ trong miệng hắn, đôi mắt trừng lớn như muốn nứt ra vì hoảng sợ và tuyệt vọng.
Hắn mở miệng nhưng chẳng thể nói được gì trong khi máu vẫn cứ tuôn ra, ngay cả tiếng rên rỉ bi thương cũng không thể cất thành lời, hắn chỉ có thể trợn mắt nhìn Đệ Ngũ Chiếu, đôi mắt lộ ra khát vọng và van xin mãnh liệt: Mau giết ta đi!
Đệ Ngũ Chiếu vô thức lùi về sau một bước, tất cả mọi người đều run sợ trước cảnh tượng như vậy.
“Thiếu... thiếu gia...” Hai tên cận vệ của Vũ Văn Tịnh hoàn hồn trở lại, nhưng chẳng ai dám tiến lên trước.
“Aaaaa...”
“Ọe...”
Không ít người vì nghe thấy tiếng hét mà tò mò chạy đến nhiều chuyện, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa đến hoảng hồn. Sau đó, tất cả đều không kiềm được mà nôn ra, dường như đã nôn hết dịch mật trong cơ thể nhưng vẫn không đè nén được sự buồn nôn đang cồn cào trong bụng.
Trong Vãn Tụ Lâu lúc này, ngoài tiếng thét và tiếng nôn mửa ra thì chẳng còn gì cả.
Đệ Ngũ Hạo kinh ngạc hỏi: “Tiểu Lương Tử à, chẳng phải trước giờ ngươi không thích ta gặp Ngân Nhi sao?”
Tiểu Lương Tử ngượng ngùng xoa tay: “Tiểu nhân vẫn cảm thấy việc Ngân Nhi cố ý đến đây tìm người, người nên gặp mặt thì sẽ tốt hơn.” Ngân Nhi là tỳ nữ bên cạnh Vương Phân, trước đây mỗi lần Vương Phân muốn trêu chọc thiếu gia đều bảo Ngân Nhi chuyển lời, nên việc hắn không vui khi gặp Ngân Nhi là chuyện đương nhiên. Nhưng mà hôm nay, hắn cảm thấy Ngân Nhi có chút kỳ lạ.
Sau khi nghe thấy lời khuyên của Tiểu Lương Tử, sắc mặt Đệ Ngũ Hạo có chút lưỡng lự.
Thấy Đệ Ngũ Hạo ngập ngừng, Tiểu Lương Tử nhanh nhảu nói: “Vậy tiểu nhân cho nàng ta vào đây nhé.” Vừa dứt lời hắn đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Tiểu Lương... Tử.” Đệ Ngũ Hạo chau mày.
Không lâu sau, Tiểu Lương Tử dẫn Ngân Nhi bước vào.
“Tỳ nữ tham kiến Hạo thiếu gia.”
Đệ Ngũ Hạo làm bộ ho vài tiếng, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ thờ ơ: “Ngân... Ngân Nhi à, ngươi đến tìm gặp ta có chuyện gì không?”
Ngân Nhi đang cúi thấp đầu bỗng nghe thấy tiếng nói của hắn, đôi tay nàng hơi run lên, lâu sau mới hít một hơi thật sâu, nàng chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Đệ Ngũ Hạo không chớp mắt.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên nàng dám lấy hết can đảm để nhìn thẳng vào hắn như thế này. Ngân Nhi nhìn hắn thật sâu, nàng cố kiềm nén sự ngưỡng mộ chôn giấu dưới đáy lòng không dám để lộ ra. Nếu như có thể, nàng muốn ghi khắc gương mặt hắn vào lòng mình.
Có lẽ Hạo thiếu gia quên rồi, nhưng nàng vĩnh viễn sẽ không thể quên chuyện năm ấy, đó là chính Hạo thiếu gia đã lấy bạc mua nàng.
Đệ Ngũ Hạo chớp chớp mắt, hắn có chút nghi hoặc nhìn sang Tiểu Lương Tử. Thấy chủ tử nhìn mình, Tiểu Lương Tử cũng khẽ nhíu mày, đúng là hôm nay Ngân Nhi thực sự kỳ lạ.