Phượng Kinh Thiên

Chương 150 : Lam vân công tử (2)

Ngày đăng: 13:55 30/04/20


Từ trong kiệu, Huyện lệnh Trần đại nhân của huyện Tề bước ra, ông ta tự mình đi đến vén rèm của chiếc kiệu quan còn lại: “Quý đại nhân, đã đến Dương gia rồi.”



Người đàn ông trung niên ngồi sau rèm chính là tri châu (*) đại nhân của Tấn Châu.



(*) Tri châu: một chức quan thời xưa, người đứng đầu châu.



“Thảo dân Dương Thụy Sơn tham kiến tri châu đại nhân.” Dương lão gia bước lên cung kính hành lễ.



Quý tri châu thờ ơ liếc nhìn Dương lão gia, ông ta khom lưng ra khỏi kiệu rồi khẽ hừ một tiếng: “Mau chóng dẫn bản quan đến bái kiến công chúa điện hạ.”



Dương lão gia vội vã gật đầu: “Vâng, mời đại nhân đi theo thảo dân.”



Dương lão gia dẫn đường, Trần tri huyện cũng đi theo, đoàn người rất nhanh đã tiến đến biệt viện của Dương gia.



Nhìn thấy họ đi tới, sắc mặt của hai tên thị vệ mặc khôi giáp giắt kiếm bên hông đang qua lại tuần tra cũng không vì vậy mà trở nên kính cẩn, mặc dù vừa nhìn quan phục của hai người đi đầu thì liền biết đó là ai rồi.



Quý tri châu nở nụ cười hiền lành, hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo với Dương Thụy Sơn khi ở ngoài cửa lúc nãy.



Trần đại nhân lo sợ Quý đại nhân sẽ không vui, nhưng khi nhìn thấy nụ cười hiền hòa trên mặt Quý đại nhân, ông ta khẽ thở dài trong lòng, Quý đại nhân chẳng có một chút uy nghiêm nào trước mặt Vô Ưu công chúa cả.



Trần đại nhân ngượng ngùng bước lên: “Xin hai vị bẩm báo với công chúa, tri châu đại nhân cùng với ti chức đến để kính mời công chúa điện xuất hành.”



Hai người kia quan sát Trần đại nhân một lúc mới lạnh giọng nói: “Xin chờ.”



Trần đại nhân âm thầm thở phào một tiếng, trái tim thấp thỏm lo âu mấy ngày gần đây của ông ta cuối cùng cũng nhẹ nhõm, bởi tri châu đại nhân đã đến đón tiếp Vô Ưu công chúa. Hơn nữa, nàng thậm chí còn đồng ý lên đường.




“Lên đường.”



Quý tri châu cung kính nhường đường: “Vâng, vâng, mời công chúa.”



Vô Ưu công chúa đi được vài bước bỗng dừng lại, nàng hơi quay đầu nhìn thoáng qua Trần đại nhân đang đứng ở một bên.



Cho dù bị ngăn cách bởi nón che mặt nhưng mọi người đều biết nàng đang nhìn ai, cả người Trần đại nhân lập tức run lên, ông ta quỳ sụp xuống: “Ti chức ngu muội vô lễ với công chúa, xin công chúa trị tội.”



Quý tri châu nhìn lướt qua Trần đại nhân, nhưng lại cũng không lên tiếng nói đỡ thay ông ta. Rõ ràng công chúa không thích tên Trần huyện lệnh này, nếu ông giúp đỡ ông ta, há chẳng phải cũng ngu ngốc mà đắc tội công chúa luôn rồi sao?



Mặc dù Vô Ưu công chúa không nói phải trừng phạt Trần huyện lệnh, nhưng dựa vào ánh mắt của nàng, Quý tri châu e rằng chức quan của Trần huyện lệnh này sắp phải kết thúc rồi. Huyện Tề tuy nhỏ nhưng lại giàu có sung túc, nếu đứa cháu của Quý tri châu có thể lên làm huyện lệnh của huyện Tề, vậy thì thật tốt quá. Đợi đến khi Vô Ưu công chúa đến châu nha, ông ta sẽ mượn uy danh của Vô Ưu công chúa để làm chuyện này, thậm chí nếu được công chúa yêu thích, ông ta còn có thể thăng quan nữa kìa.



Bên ngoài Dương gia trang, tất cả mọi người đều vội vã quỳ xuống thỉnh an khi thấy Vô Ưu công chúa bước ra.



“Xin mời công chúa lên kiệu.” Giọng nói đầy cung kính của Quý tri châu lộ ra vẻ nịnh hót.



Vô Ưu công chúa đưa mắt nhìn về phía sau, Tiểu Hoa Tử và Ngọc Châu lập tức hầu hạ nàng bước lên liên kiệu.



Đợi đến khi nàng đã an tọa, nhóm người Cố Lăng mới xoay người lên lưng ngựa.



“Công chúa khởi giá!” Giọng nói the thé của Tiểu Hoa Tử vang lên.



“Cung tiễn công chúa.” Hơn mười người của toàn bộ Dương gia quỳ ở hai bên đường đồng thanh hô.