Phượng Kinh Thiên
Chương 152 : Lam vân công tử (4)
Ngày đăng: 13:55 30/04/20
Nguyên Mộ khẽ cong khóe môi, sau đó hắn chợt vung lên tay áo bắn ra ám khí đâm trúng người Quý tri châu.
Quý tri châu há to miệng rồi ngã ra phía sau, ông ta sợ hãi và đau đớn tột cùng. Giờ phút này đây, trong đầu ông ta ngoại trừ cảm giác đau khổ đến tê tâm liệt phế ra thì chỉ còn lại một mảng trống rỗng. Ông ta còn đang đợi được thăng quan tiến chức mà, sao lại có thể chết được chứ?
“Rút lui!” Nguyên Mộ thấy đội kỵ binh tinh nhuệ đang chạy vội đến liền hạ lệnh rút lui.
Sau khi nghe mệnh lệnh, mười mấy tên thích khách áo đen lập tức rút khỏi nơi đây.
Cố Lăng xông đến cạnh Liêu Thanh Vân rồi lập tức lấy tay đè lại vết thương trên ngực hắn, dòng máu ấm nóng ồ ạt tuôn ra khiến đôi mắt Cố Lăng ửng đỏ đến đáng sợ.
Diệp Tuyết cũng chạy vọt đến, còn Mộc Vũ thì liên tục điểm vào các đại huyệt trên người Tiểu Hoa Tử và Liêu Thanh Vân để cầm máu cho họ.
Phó tướng của quân kỵ binh xuống ngựa đi đến chắp tay: “Mạt tướng cứu giá chậm trễ, xin công chúa thứ tội.”
Vô Ưu công chúa đứng tại chỗ không hề cử động, dường như nàng đã bị dọa đến ngây gốc luôn rồi.
“Công tử, người không sao chứ?” Diệp Tuyết nhìn về phía Nguyên Vô Ưu đang đứng yên một chỗ, hắn vươn tay khẽ chạm vào nàng để nhắc nhở.
Nhưng sau đó, tất cả mọi người đều hoảng sợ trước tình huống xảy ra trước mắt.
Vô Ưu công chúa bỗng ngã xuống, chiếc mũ đội trên đầu nàng rơi dưới đất làm lộ ra gương mặt tuyệt đẹp nhưng lại tái nhợt. Trước ngực nàng, máu thấm một mảng đỏ tươi rồi dính sang cả cánh tay. Nàng cũng đã trúng ám khí.
“Công tử...” Diệp Tuyết hoàn toàn điên loạn.
Đệ Ngũ Chiếu rũ mắt, lẩm bẩm nói: “Ngươi cứ chờ đó, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã nói ra những lời này.”
…
Nghe thuộc hạ bẩm báo, ánh mắt Lâm Duy Đường hiện lên chút bất ngờ nhưng phần nhiều lại là sát ý. Hắn muốn diệt trừ Đệ Ngũ Chiếu bởi hắn vốn cho rằng Đệ Ngũ Chiếu chỉ biết làm xằng làm bậy, thật không ngờ người như Đệ Ngũ Chiếu cũng có điểm mấu chốt. Một khi để người không từ thủ đoạn như Đệ Ngũ Chiếu lại có điểm mấu chốt mà nắm được quyền lực, chỉ sợ rằng sẽ rất khó đối phó.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Quản gia Hán bá bước vào cung kính bẩm báo: “Thiếu gia, Văn thiếu gia đã đến nơi rồi, Chiếu thiếu gia và Hạo thiếu gia đã ra nghênh đón.”
Khóe miệng Lâm Duy Đường khẽ cong lên, trong mắt hắn ẩn chứa sự mỉa mai, Văn biểu đệ cuối cùng cũng xuất hiện, hắn đã đợi Văn Vô Hà lâu lắm rồi.
Hán bá khẽ thở dài một tiếng, thiếu gia nhà ông cái gì cũng có, duy chỉ thiếu một xuất thân tốt, nhưng mà ông tin chắc thiếu gia nhất định có thể thay đổi điểm thiếu sót đáng tiếc này.
Sự xuất hiện của Văn Vô Hà khiến Đệ Ngũ gia mở rộng cửa lớn nghênh đón, ngoài lão thái gia đang ốm đau trên giường thì tất cả người của Đệ Ngũ gia đều bày tỏ sự tôn trọng cần có.
Người Đệ Ngũ Chiếu tôn trọng nhất là Văn Vô Hà, người hắn hâm mộ nhất và ghen tị nhất cũng chính là Văn Vô Hà.
Văn Vô Hà xuống ngựa, khẽ gật đầu với các trưởng bối ra đón tiếp mình rồi thản nhiên hành lễ. Thái độ của hắn trông lãnh đạm xa cách nhưng cũng không làm ai giận dữ, trái lại họ còn cho rằng đó là điều hiển nhiên.