Phượng Kinh Thiên
Chương 157 : Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn (1)
Ngày đăng: 13:55 30/04/20
Động tác tìm rơm củi của Chu Thanh Sắc chợt khựng lại, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Nương có trách hài nhi không?” Vốn dĩ, hắn muốn giúp đỡ người muội muội chưa từng gặp mặt của hắn, thuận đó thử đọ sức cùng Sở Tuyệt một phen, giành lại toàn bộ lãnh thổ vốn có của nước Chu trước thời chiến.
Sau khi đổ đầy nước vào nồi, Ninh thị mới khẽ thở dài nói: “Thanh Nhi, con chắc cũng hiểu rõ, chỉ cần con rời khỏi nơi này nửa bước thì rất khó để quay đầu lại. Hơn nữa, có thể tình nghĩa thuần khiết, tốt đẹp giữa con và thái tử cũng sẽ bị hủy hoại.”
“Nương biết con không muốn vì bản thân mình mà khiến Lam công chúa phải đi hoà thân. Nhưng con cũng thấy rồi đó, thái tử thực ra không phản đối chuyện này, thái tử tới tìm con không phải vì muốn phá bỏ chuyện hoà thân mà là muốn con nghĩ cách thay đổi người đi hoà thân mà thôi.”
“Nương, bây giờ bên ngoài đã nổi phong ba bão táp rồi. Sau khi hòa thân, nước Sở và nước Chu nhất định sẽ khởi binh đánh nước Đại Nguyên.”
Ninh thị nhíu mày nhưng không lên tiếng.
Chu Thanh Sắc thở dài nói: “Thứ nhất, nước Đại Nguyên từ lâu đã không chinh chiến mà chỉ một mực phòng ngự, không hề tiến công nên đã mất thế chủ động vào tay Sở Tuyệt. Thứ hai, Nguyên Hạo Thiên dựa vào ngoại thích mới có thể giành được phần thắng mà đăng cơ hoàng đế, nhưng trong mười năm đầu đăng cơ, quyền lực trong triều đình dường như đều bị ngoại thích thao túng. Mặc dù, ông ta đã diệt sạch ngoại tộc, nhưng cũng mới chỉ được thời gian vài năm, ông ta lại nắm giữ Kinh thành, thế lực địa phương đều chia năm xẻ bảy. Thứ ba, thủ đoạn của ông ta đối với Lưu Thị quả thực quá hung hăng tàn bạo, đã khiến cho các thị tộc khác vừa sợ sệt vừa lo ngại. Cách hành sự của Nguyên Hạo Thiên quá tàn nhẫn, để cưỡng ép người khác tuân theo ý ông ta trong thời gian ngắn, ông ta chỉ có thể dùng cường quyền lấy đi máu tươi của hàng loạt người để trấn áp họ. Ngoài mặt, ông ta khiến nước Đại Nguyên khiếp sợ mà tuân theo, nhưng sự thực bên trong lại khiến lòng dân bất an, lòng quân bất ổn.”
“Nước Đại Nguyên vốn phát triển phồn thịnh, binh mạnh ngựa nhiều, mặc dù khả năng chiến đấu chưa phải là lão luyện, nhưng cũng sẽ kháng cự lại được sự tiến công của nước Sở.” Mi tâm Ninh thị nhíu lại.
“Nương, phong cách hành sự trước giờ của Nguyên Hạo Thiên là diệt cỏ tận gốc, người muốn ông ta chết e là không ít. Nếu như nước Sở và nước Đại Nguyên bùng nổ chiến tranh, thì những kẻ thù của ông ta sẽ nhân cơ hội phát động nội chiến, loạn trong giặc ngoài. Đến lúc ấy, tình hình sẽ vô cùng bất lợi, Nguyên Hạo Thiên cũng khó mà kiểm soát toàn cục được.” Mặc dù, nước Chu cách nước Đại Nguyên rất xa nhưng một khi nước Sở thôn tính nước Đại Nguyên, số phận của nước Chu không cần nghĩ cũng đoán được.
Ninh thị ngẩn người, thật lâu sau mới dửng dưng nói: “Cho nên phụ hoàng con mới tương kế tựu kế, lợi dụng việc nước Sở đề nghị hoà thân để ép con ra tay? Chỉ cần thái tử làm theo những gì con nói, dâng tấu chương từ chối hoà thân thì con trốn cũng không được nữa?”
Chu Thanh Sắc bất đắc dĩ nói: “Các vị hoàng đệ tuổi vẫn còn nhỏ, thái tử chỉ có thể cố giữ lấy cái danh phận thái tử ấy mà thôi, còn đại hoàng huynh lại là người không có tài cán gì, hoàng thượng chỉ đành ra chủ ý đánh động đến hài nhi.”
“Ta vẫn còn chưa chết, năm đó ông ta đã chấp thuận với ta rằng, chỉ cần con không bằng lòng thì cả đời này, ông ta không có quyền bắt ép con làm bất cứ chuyện gì.” Nếu không vì lời hứa này của ông ta, bà sớm đã dẫn Thanh Nhi lên núi ẩn cư, há còn ở lại trong hoàng cung này?
“Thanh Nhi, ngày mai con mau rời khỏi hoàng cung. Trời cao đất rộng, con hãy tự lựa chọn con đường cho riêng mình.” Ninh thị đột nhiên nói.
“A Hạo, huynh đến rồi?”
Đệ Ngũ Hạo cúi thấp rồi gật gật đầu, hắn không nói lời nào mà chỉ theo sau bước chân Vương Phân đi đến một gian phòng hoa lệ cạnh sảnh chính, trên bàn đã chuẩn bị một bàn rượu thịt.
Hai người họ cùng ngồi xuống bàn, Ngân Nhi định tiến lên rót rượu thì liền bị Vương Phân ngăn lại: “Ngân Nhi, Tiểu Lương Tử, cả hai cùng lui xuống đi.”
Ngân Nhi quét mắt nhìn Đệ Ngũ Hạo, sau đó nàng nhún gối hành lễ với nét mặt lạnh lùng: “Dạ.”
“Không được, ta... tiểu nhân cần phải hầu hạ thiếu gia.” Tiểu Lương Tử một mạch từ chối.
“Tiểu Lương Tử, ngươi lui xuống đi.” Đệ Ngũ Hạo nói.
Tiểu Lương Tử tức đến nỗi giậm chân nghe bình bịch: “Thiếu gia à...”
“Lui xuống.” Đệ Ngũ Hạo lặp lại.
Tiểu Lương Tử cắn môi, tức tối liếc xéo Vương Phân, hắn cố ý cao giọng nói: “Vậy thì tiểu nhân sẽ đứng đợi ngoài cửa, thiếu gia nếu có điều sai bảo thì chỉ cần gọi tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân lập tức sẽ vào.”
Trong phòng, chỉ còn lại hai người ngồi đối diện với nhau. Bầu không khí dù có nhìn thế nào đi nữa cũng có điều u ám, huống hồ Đệ Ngũ Hạo từ nãy đến giờ không hề ngẩng đầu lên. Hắn cứ vẫn ngồi đấy mà trầm mặc không nói lời nào, lại càng khiến không khí trong phòng trở nên gượng gạo.
Vương Phân cầm lấy bình rượu rót đầy ly của hắn rồi lại rót đầy ly cho mình. Không có tiếng mời rượu, cũng không có bất kì âm thanh nào phát ra nữa, nàng lặng lẽ tự mình uống cạn chung rượu.