Phượng Kinh Thiên

Chương 179 : Tiệc ngắm hoa (1)

Ngày đăng: 13:55 30/04/20


“Khà khà, chuyện này vui đây. Ta có một đề nghị, chẳng phải nghe bảo là tên thánh tăng kia còn đẹp hơn nữ nhi sao? Nói không chừng đến lúc đó, tên La Kiếm sẽ choáng váng mặt mày, đè tên thánh tăng kia ra thì chẳng phải càng thú vị hơn à?”



Đôi môi xinh đẹp của Nhiếp Trường Viễn lại phát ra những lời khiến người ta sởn cả gai ốc. Những ngày gần đây, tên thánh tăng đột nhiên xuất hiện quả thực quá huênh hoang làm hắn rất khó chịu. Bọn họ sẽ khiến tên tiểu hòa thượng đó phá sắc giới, xem hắn làm sao còn thuyết giảng Phật pháp? Vả lại còn phá sắc giới đến hai lần. “Chuyện này... hình như chơi hơi lớn rồi?”



Sở Nghị thản nhiên nói, nhưng đôi mắt phượng khép hờ của hắn lại lộ ra vẻ giảo hoạt gian tà như cáo. Tuy bốn tên yêu nghiệt chẳng thèm đến chiêm ngưỡng dung nhan của thánh tăng, nhưng khi tin đồn hắn là một người vô cùng tuyệt đẹp truyền đến tai của bốn tên này, thật ra cũng lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng họ. Không phải bảo Phật trách trời thương dân sao? Họ lại muốn tạo nghiệp chướng đấy! Xem thử Phật tổ có cứu hắn không! Vào giờ Thân, tiệc rượu bắt đầu diễn ra, thời gian ấy vừa đúng lúc ánh mặt trời không quá hừng hực, nhưng cũng sẽ không tối ngay lập tức. Lúc này, sân trước rộng rãi của ngự hoa viên náo nhiệt lạ thường và được bày biện tinh xảo tráng lệ. Mọi chỗ ngồi của tiệc rượu trong cung đều được sắp xếp nghiêm ngặt theo thứ bậc nên vừa nhìn là hiểu ngay, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ sai sót nào. Khi Sở Tuyệt hờ hững bước vào tiệc rượu, mọi người đều sôi nổi đứng dậy hành lễ. Giờ đây, bốn tên yêu nghiệt hoàn toàn không còn vẻ nham hiểm tiểu nhân như khi tính kế lúc nãy, tất cả đều cười tít mắt, hành lễ với Sở Tuyệt một cách cung kính. Tầm mắt của Sở Tuyệt lướt qua bốn người họ, cuối cùng tạm dừng trên người Tiểu Vương Bát trong chốc lát rồi khẽ nhíu mày, dường như hắn nghĩ đến điều gì đó, nhưng vẫn chưa nói gì. Sở Tuyệt tùy ý phất tay: “Đều đứng lên đi.”



Sau đó, hắn đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, khắp người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo đầy xa cách. Mọi người đều hiểu rõ bản tính của hắn, nên ngoài hành lễ ra cũng chẳng ai dám tiến lên bắt chuyện. Vì sự xuất hiện của Sở Tuyệt mà bầu không khí trong sân trong thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Một lúc sau, thấy hắn chẳng mảy may để ý đến bọn họ nên một vài người cũng trò chuyện bình thường lại, nhưng vẫn đè thấp giọng nói theo bản năng. Bốn tên yêu nghiệt thấy Sở Tuyệt chỉ thờ ơ uống rượu thì âm thầm trao đổi ánh mắt, tầm mắt của ba người còn lại đều dừng trên người Vương Bát. Đôi môi hồng hào của Vương Tu Cảnh không phục mà chìa ra, hắn lẩm bẩm nói: “Chẳng phải chỉ là một cô gái thôi sao? Là nàng ta tự mình tìm chết, liên quan cái rắm gì đến bản công tử chứ? Còn thật nháo loạn đến mức cả thành đều xôn xao.”



“Còn không phục gì nữa, có một cô gái cũng làm không xong, khiến nàng ta tìm sống tìm chết, ngươi còn mặt mũi không hả?”
(*) Nãi nãi: bà nội. Nhắc đến lão tổ tông cô mụ của Định Quốc Công Phủ, Vinh Định Ngạn lập tức xìu xuống. Thấy bộ dạng xám xịt của hắn, Tiểu Vương Bát đắc ý hất cằm rồi hừ một cái, đừng tưởng rằng vai vế của Vinh Định Ngạn cao hơn hắn một bậc thì bao giờ cũng bắt nạt hắn. Nhìn Tiểu Vương Bát và Vinh Định Ngạn cãi nhau như hai đứa trẻ ngốc nghếch, hai tên còn lại đều rất bình tĩnh. Nhiếp Trường Viễn nhàm chán đến mức sắp co rúm cả người vào thân ghế, mấy tiệc rượu kiểu này đối với bọn họ mà nói quả thực chẳng có tí mới mẻ gì, nếu là bình thường thì có khi họ đã chuồn mất rồi. Nhưng hôm nay không giống với những dịp khác, một lát nữa họ còn an bài một màn kịch hay cơ mà. Thế nhưng, diễn viên vẫn còn chưa đến đủ, nên có ra sao thì bọn họ cũng phải kiên nhẫn chờ đợi. Tên lừa trọc đầu này chẳng thức thời gì cả, Cửu di* đã tự nguyện đích thân đi mời hắn mà giờ còn chưa đến, thật là phách lối ghê, quả nhiên là thiếu ăn đòn mà. (*) Di: dì. Sở Nghị nhìn dáng vẻ ngồi không ra ngồi của Nhiếp Trường Viễn, rồi lướt sang Sở Tuyệt ngồi cách đó không xa, vừa cười vừa nói: “Ngươi không sợ hắn trừng trị ngươi à?”



Khóe mắt Nhiếp Trường Viễn khẽ liếc nhìn Sở Tuyệt rồi nói: “Hắn không có rảnh mà trừng trị ta đâu.”



Mặc dù, Nhiếp Trường Viễn miệng nói không sợ nhưng cuối cùng hắn vẫn ngồi ngay ngắn lại. Hắn quả thật có chút sợ vị Thất cữu này, bởi hồi nhỏ hắn đã không ít lần bị Sở Tuyệt đánh. Đúng lúc này, đám đông bỗng trở nên xôn xao, không biết là ai đã hô lên một tiếng: “Tham kiến công chúa.”



Giữa lúc mọi người đang sôi nổi đứng lên hành lễ, thì... tiếng xôn xao dường như lắng xuống trong thoáng chốc. Bốn người đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, bọn họ đều nhướng cao mày, từ khi nào mà vị Cửu Nhi ngang ngược kia lại oai nghiêm như vậy? Có thể khiến nhiều người im lặng đến thế? Bốn người nhanh chóng liền biết được lí do tại sao. Giờ phút này, Sở Cửu Nhi trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi cao, điểm xuyến thêm chiếc trâm vàng được khảm hình phượng. Y phục hoa lệ màu đỏ sẫm thướt tha, làn váy dài rộng uốn lượn dưới đất là một đóa mẫu đơn rực rỡ, tay khoác dải lụa vàng, hoàn toàn hiện ra khí thế mạnh mẽ ngạo mạn và sự cao quý không ai sánh nổi. Nàng... vậy mà lại bước sóng vai với người đi bên cạnh, người ấy rũ mắt, hai tay khẽ chắp lại, ngũ quan tinh xảo không tỳ vết, sắc đẹp thực sự gây rúng động lòng người. Nhưng... mọi người ở đây là ai chứ? Họ đều là những người bước ra từ trong xa hoa quyền quý, có vẻ đẹp nào mà chưa từng được gặp? Tuy vị hòa thượng này quả thật tuyệt đẹp vô song, có chút câu hồn đoạt phách, có chút vượt quá nhận thức của những người ở đây, nhưng kỳ thực, điều khiến mọi người khiếp sợ nhất chính là khí phách cuồng vọng của Sở Cửu Nhi bên cạnh hắn. Hơn nữa, việc mọi người đều cảm thấy lạ kỳ xuất phát từ ý nghĩa sâu xa của việc Sở Cửu Nhi lại hạ mình xuống, cố ý đi ngang hàng với một vị hòa thượng. Ai ai cũng biết Cửu công chúa si mê một hòa thượng. Ai ai cũng từng nghe nói dung mạo của hòa thượng này tuyệt đẹp không ai sánh bằng. Hôm nay, tất cả đã được nhìn thấy, đúng là danh bất hư truyền! Thực ra, có không ít người đã đặc biệt chạy đến chùa Hộ Long để chiêm ngưỡng dung nhan như Phật của thánh tăng, nhưng phần lớn vẫn chỉ là nghe nhắc đến mà chưa được gặp.