Phượng Kinh Thiên

Chương 181 : Thiết đãi sứ thần (1)

Ngày đăng: 13:55 30/04/20


Việc mở một yến hội như thế này quả thực là đã khiến mọi người mở mang tầm mắt một phen.



Người xưa có câu “nhân dĩ quần tụ”



* thật là chí phải.



(*) Nhân dĩ quần tụ: nguyên văn là “vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân”



, ý chỉ dù là người hay vật, đều sẽ vì những tập tính chung nào đó mà quần tụ bên nhau.



Cấp bậc phân chia rõ ràng, thoáng nhìn qua liền đã phân biệt được, không hề xảy ra chút sai sót nào.



Ánh mắt Lam Vân nhìn xuống đất rồi thầm ngẫm nghĩ, nhìn bề ngoài của nước Đại Nguyên dường như đều bị Nguyên Hạo Thiên nắm gọn, nhưng thật ra nước Đại Nguyên đang sống dưới chế độ độc tài chuyên chế khiến lòng người thấp thỏm lo âu, khó mà thấy được trật tự rành mạch và sự công bằng phân minh như ở nơi đây.



Xã hội trong chế độ phong kiến dù làm bất cứ chuyện gì cũng cần phải tuân theo quy tắc chung nhất định.



So với nước Sở có quy có củ, âm dương hài hoà thì Nguyên Hạo Thiên lại không thể nghiệm ra được đạo lý: nước trong quá thì không có cá, người xét nét quá thì không có tri âm.



“Lam Vân, đây là trà mà ta đặc biệt căn dặn cung nhân chuẩn bị cho ngươi, ngươi uống thử đi.”



Sở Cửu Nhi nhận lấy bình trà do tì nữ phía sau lưng dâng lên, nàng đích thân rót cho Lam Vân dùng thử.



Bốn tên yêu nghiệt nhìn thấy cảnh Sở Cửu Nhi ngạo mạn thường ngày lại bày ra bộ dạng thuỳ mị, nữ tính như thế thì đều có cảm giác mới lạ đầy hiếu kì.



Nhưng khi họ thấy dung mạo hoàn mỹ của thánh tăng gần trong gang tấc, thì bốn tên yêu nghiệt nhất thời lung lay, không biết có nên tiếp tục thực hiện kế hoạch đã bàn bạc khi nãy không đây? Thế nên, cả bốn người đều đồng loạt nhìn chăm chú vào Lam Vân thật lâu.



Giờ đây, trong lòng bọn họ đều có chung một suy nghĩ, đó chính là bọn họ đã gặp qua không ít mỹ nhân, những lúc cảm thấy vô vị chết đi được cũng có chơi đùa cùng vài tiểu quan là nam.



Thế nhưng...



bọn họ quả thực chưa từng gặp qua hoà thượng đẹp như thế này! Quan sát thấy bọn họ nhìn Lam Vân chằm chằm bằng ánh mắt đầy mờ ám, Sở Cửu Nhi liền chau mày liếc xéo bọn họ, nàng lên tiếng cảnh cáo: “A Nghị, A Viễn, A Ngạn, Tiểu Bát, các ngươi nghe rõ lời bổn công chúa nói đây, nếu như các ngươi dám có ý đồ xấu muốn làm hại Lam Vân thì bổn công chúa nhất định sẽ không tha cho các ngươi.”



Bốn tên yêu nghiệt bị công chúa cảnh cáo liền bắt đầu viện cớ.




Thành thật mà nói, Sở Cửu Nhi cũng chẳng muốn chú ý đến bọn họ, điều nàng muốn làm hơn cả là quấn lấy Lam Vân rồi cùng trò chuyện mà thôi.



Thế nhưng giây phút này, nàng cũng không tiện làm như vậy bởi có rất nhiều ánh mắt đang săm soi mọi hành động của nàng.



Đương nhiên, nàng tuyệt đối không phải vì sợ làm tổn hại đến thanh danh khuê nữ gì gì đó của mình, mà là vì nàng biết Lam Vân sẽ xem nàng như không khí, tuyệt đối sẽ không phản ứng lại.



Còn những lúc không có người ngoài, mặc kệ hắn có xem nàng như vô hình thì nàng cũng chẳng thèm bận tâm.



Nhưng bây giờ trước mặt bao nhiêu người như vậy, dù nàng không giữ thể diện cho chính mình thì cũng phải giữ thể diện cho hoàng thất.



Lỡ như thực sự chọc giận hoàng huynh, hoàng huynh giết chết Lam Vân thì chẳng phải lợi bất cập hại rồi sao! Cho nên, tuy ngoài mặt nàng thiếu kiên nhẫn tiếp chuyện với ba tên cứ bám dính lấy nàng, nhưng thật lòng nàng chỉ mong sao bọn họ trò chuyện với nàng nhiều nhiều một chút.



“Lam Vân, ta vẫn chưa giới thiệu với ngươi nữa, người này là Sở Nghị là con út của hoàng thúc ta.



Người thứ hai là Nhiếp Trường Viễn, con trai độc nhất của đại tỷ ta, kế đến là Vinh Định Ngạn con trai của tiểu cữu ta, cũng là biểu đệ nhỏ nhất của ta và cuối cùng là Vương Tu Cảnh, là cháu trai út của đại di ta.



Bởi vì xếp hàng thứ tám trong gia tộc cho nên mọi người đều gọi là Vương Bát công tử, tuổi tác của ta và bốn bọn họ ngang ngang nhau.



Thuở nhỏ, ta thường chơi chung với bọn họ nên tình cảm rất tốt.”



Theo sự giới thiệu của Sở Cửu Nhi, ánh mắt Lam Vân hờ hững lướt qua từng khuôn mặt bốn người bọn họ.



Bốn tên yêu nghiệt gây ra biết bao nhiêu chuyện xấu, tạo ra biết bao nhiêu nghiệp chướng, trong lòng chưa từng cảm thấy áy náy, hổ thẹn.



Vậy mà khi bị ánh mắt như có như không của Lam Vân nhìn quét qua như vậy, bốn tên yêu nghiệt bỗng chốc run lên, đặc biệt là Sở Nghị và Nhiếp Trường Viễn.



Sở Nghị run lên là đương nhiên, vì hành động thiếu tôn trọng khi nãy cùng nụ cười khiến hắn cảm thấy kiêng dè của Lam Vân.



Còn Nhiếp Trường Viễn một mặt là vì ý cười trong đáy mắt Lam Vân mà hắn nhìn thấy khi nãy, mặt khác là vì kế hoạch bọn họ đã cùng bàn bạc kĩ lưỡng trước đó.



Mặc dù, kế hoạch này không phải là chủ ý của hắn, nhưng mà thuốc kích dục để chuẩn bị cho kế hoạch giờ đây lại đang được giấu trên người hắn!