Phượng Kinh Thiên
Chương 183 : Bạch sơ nguyệt (1)
Ngày đăng: 13:55 30/04/20
Đi với những vị thiên kim tiểu thư này mà nói, được tham dự tiệc ngắm hoa trong cung chính là cơ hội lớn nhất của các nàng.
Phải biết rằng, không ít phi tần được sủng ái đều là nhờ hoàng thượng để ý họ trong tiệc ngắm hoa mới đưa vào hậu cung.
Dù cho lần này, hoàng thượng có chướng mắt với sự xuất hiện của các nàng, nhưng biết đâu lần tiếp theo hoàng thượng lại vừa ý? Nếu như hoàng thượng không để ý, thì việc các nàng được một người trong số dòng dõi quý tộc hoàng thất, hoặc con trai của vương công tướng hầu có mặt ở đây nhìn trúng, sau đó xin được ban hôn, cũng là chuyện tốt đẹp mà! Hoặc ít nhất, chỉ gả vào gia tộc quan lại môn đăng hộ đối thôi cũng được rồi.
Thế nhưng, giờ đây khi nghe hoàng thượng nói vậy, sắc mặt của những cô gái tham gia tiệc ngắm hoa bỗng trở nên trắng bệch như người chết.
Không một ai trong số họ bằng lòng, nhưng họ căn bản không có quyền được lựa chọn.
Thậm chí, dù trong lòng đã vô cùng tuyệt vọng bi thương, nhưng những cô gái này cũng chẳng dám mảy may để lộ ra ngoài.
Nếu không, họ không thể gánh nổi cái giá phải trả! Nếu bị sứ thần nước Chu nhìn trúng, các nàng không chỉ là bỏ làng bỏ quê, mà phải đi đến một đất nước xa lạ không ai quen biết.
Không phải nhất thời mà chắc chắn là cả đời, cho dù chết, cũng phải chết ở nơi đất khách quê người.
Sau đó, các “đóa hoa”
với những sở trường riêng, mỗi người một vẻ đẹp riêng lần lượt vào sân biểu diễn.
Bởi câu nói trước đó của hoàng đế, toàn bộ màn biểu diễn của những giai nhân được lựa chọn ngày hôm nay đều rất bình thường, không có ai quá xuất sắc, không có ai quá nổi bật.
Trong hôm nay, các nàng không mong nắm lấy cơ hội để trèo cành cao, chỉ hy vọng có thể tránh thoát vận mệnh bị chọn ban cho sứ thần nước Chu mà thôi.
Nhưng với một ít cô nương có sắc đẹp tương đối xuất chúng thì mặt mày lại tái nhợt, là phúc không phải họa, là họa không thể tránh khỏi*.
(*) Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh khỏi: ý chỉ con người không thể thay đổi vận mệnh, là phúc hay họa đều không phải muốn là sẽ tránh được.
Dù họ có cố gắng tỏ ra mình rất bình thường, nhưng trong hoàn cảnh này thì tài hoa là phụ, sắc đẹp mới là quan trọng nhất.
Dung nhan tuyệt sắc vốn dĩ là cơ hội để nổi bật, nhưng hôm nay nó lại là thứ có thể đưa họ vào chỗ chết.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cho đến khi bầu trời vốn có chút âm u dần dần trở nên chói mắt.
Tần tướng quân đứng cạnh đó cũng không thể không bước ra khỏi hàng, chắp tay nói: “Tạ ơn bệ hạ.”
Sở Hồng bật cười tựa như chuyện không vui lúc nãy chưa hề xảy ra, hắn phất tay ra hiệu tiếp tục biểu diễn.
Sau khi mỹ nhân ban tặng cho nước Chu đã được xác định, tâm trạng kéo căng như dây đàn của các thiếu nữ vẫn chưa lên biểu diễn mới được thả lỏng, gương mặt của họ đều trở nên phơi phới rạng ngời, chỉ cần không phải bị ban tặng cho sứ thần nước Chu là được rồi.
Lúc này, lễ quan* đã nhận lấy bản danh sách do tiểu thái giám đưa qua.
Hắn vừa mở ra xem thì cứ tưởng là mình đã nhầm nên dụi dụi mắt đọc lại một lần nữa.
Sau đó, hắn nhìn về phía tiểu thái giám đưa danh sách, rồi hạ giọng bực mình hỏi: “Sao lại như vậy?”
Trước khi tuyển chọn, hắn đã đọc lướt qua danh sách một lần mà, tại sao đột nhiên lại có thêm một người nữa, vả lại còn là một người thân phận không tầm thường.
(*) Lễ quan: quan viên phụ trách lễ nghi.
Tiểu thái giám cũng thấp giọng trả lời: “Là Bạch đại nhân tự mình căn dặn ạ.”
Lễ quan liếc nhìn ra bên ngoài rồi lại xem danh sách lần nữa, thật không hiểu Bạch đại nhân có tính toán gì? Nhưng dù không hiểu thì hắn cũng phải chấp hành.
Lễ quan tằng hắng lấy giọng, rồi lớn tiếng bẩm báo: “Người tiếp theo, đích trưởng nữ của Bạch gia
- Bạch Sơ Nguyệt.”
Vừa nghe thấy tên này, bầu không khí bởi vì chuyện lúc nãy mà có chút đông cứng thoắt cái bị đánh vỡ, tất cả mọi người đều xôn xao cả lên, ai cũng ngỡ mình đã nghe lầm.
Nhưng sau khi nghe lễ quan trình bẩm, một thiếu nữ khoan thai bước vào giữa sân, đây không phải tiểu thư nhà họ Bạch thì là ai? Những ánh mắt sửng sốt, kinh ngạc, bất ngờ, nghi hoặc đều hướng về phía Bạch đại nhân và khó hiểu mà lướt qua Vinh Định Ngạn.
“Y Nguyệt? Đại tỷ của ngươi cũng tham dự tuyển cử của tiệc ngắm hoa lần này sao?”
Vương Di Tịnh ngạc nhiên nhìn Bạch Y Nguyệt cũng đang sững sờ bên cạnh nàng.