Phượng Kinh Thiên
Chương 19 : Giết gà dọa khỉ
Ngày đăng: 13:53 30/04/20
Mọi người nghe giọng ba vị nương nương nói gần nói xa, nụ cười trên mặt vẫn không đổi, dường như vốn không hiểu gai nhọn trong lời của ba vị nương nương.
Hiện nay, hậu cung có bốn vị nương nương uy phong vô cùng, trong đó đứng đầu chính là Mai phi nương với hai vị hoàng tử bên cạnh, Đại hoàng tử, Ngũ hoàng tử đều do bà sinh ra.
Đứng thứ hai chính Ngọc phi nương nương đã sinh ra Nhị hoàng tử và Đại công chúa. Thứ ba đương nhiên là Ninh phi nương nương, sinh ra Tam hoàng tử và Tam công chúa, cuối cùng là Lương phi nương nương, sinh hạ Tứ công chúa và Thất hoàng tử.
“Hoàng thượng giá đáo!” Tiếng thông báo của thái giám khiến sắc mặt của mọi người trong điện đều thay đổi, cúi người quỳ xuống đất cung kính nghênh đón thánh giá.
Khánh Đế bước vào đại điện, Mai phi, Ngọc phi, Ninh phi, Lương phi không hẹn mà cùng đồng thanh lên tiếng thỉnh an: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Các hoàng tử, công chúa bước lên trước thỉnh an.
“Tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Các mệnh phụ phu nhân thỉnh an hoàng thượng.
“Đều bình thân đi.” Khánh Đế bước lên vị trí chủ tọa ngồi xuống, lạnh nhạt nói.
“Tạ ơn hoàng thượng.” Mọi người đứng dậy, cung kính lui sang một bên, cúi đầu khép mi chờ lệnh.
Khánh Đế thờ ơ liếc nhìn mọi người một cái, nhàn nhạt nói: “Hôm nay là gia yến, không cần giữ lễ tiết quá, bắt đầu tiệc đi.”
Lương phi vội vàng nhìn về phía Hứa Nhân, Hứa Nhân gật gật đầu, cất cao giọng nói: “Khai...”
Chữ tiệc còn chưa ra khỏi miệng, một bóng dáng bé nhỏ lao vào trong điện như một mũi tên, khiến hắn kinh ngạc đến mức xém chút cắn phải lưỡi của mình.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, người xông vào điện như một mũi tên đó chính là Tứ công chúa Nguyên Trân Trân.
Lương phi nhìn khắp người Nguyên Trân Trân đều là bùn đất, cả gương mặt dính đầy bụi như một con khỉ hoang xông vào điện, trừng mắt dữ tợn nhìn hai nô tỳ đang hoảng hốt chạy vào, sắc mặt lúc xanh lúc trắng rất khó coi.
Ông ta cảm thấy những kẻ này đều quên nhanh quá. Mới có năm năm, sao lại quên hết những bài học từ Lưu Thị và Lưu hậu cơ chứ?
Chủ tử còn chưa tới bốn mươi tuổi. Dựa vào thân thể khỏe mạnh của chủ tử, ông ta hoàn toàn không chút nghi ngờ việc chủ tử có thể vượt qua cả Trị tiên tổ hoàng đế - người có thời gian chấp chính là bốn mươi bảy năm, lâu nhất trong lịch sử nước Đại Nguyên.
Nếu như nói về kẻ hiểu rõ Khánh Đế nhất trên đời này, không ai khác chính là Thi Tề. Nhưng hôm nay, Thi Tề chỉ đoán đúng được một nửa. Mặc dù, Khánh Đế cũng có ý nổi giận giết gà dọa khỉ, nhưng mặt khác, trong lòng ông ta quả thật cũng đã có chút rung động.
Nếu như không theo dõi trong năm năm, Khánh Đế biết rằng bản thân có lẽ thật sự sẽ quên dần đi sự tồn tại của đứa con gái này.
Năm đầu tiên, khi biết được Vô Ưu không hề rời khỏi Thái Hồi Điện, ông ta không hề kinh ngạc.
Năm thứ hai, ông ta bắt đầu có chút hoài nghi đứa con này, nếu không phải điên thì chính là chết rồi. Nhưng tin tức ám vệ gửi cho ông ta lại không phải như vậy.
Năm thứ ba vẫn như thế, ông ta trầm mặc.
Đến năm thứ tư, ông ta kinh ngạc rồi.
Đến năm thứ năm, trong lòng ông ta có chút cảm xúc.
Không ai hiểu Lưu Thị hơn ông ta. Sự dạy dỗ của Lưu Thị với Vô Ưu, ông ta rõ ràng vô cùng. Vô Ưu vô lo vô nghĩ đúng như mong đợi của Lưu Thị, hơn nữa lại là một đứa trẻ bảy tuổi, làm sao có thể có mưu tính sâu kín được?
Vô Ưu mang cái rương châu báu vào Nhân Lãnh Cung, năm năm rồi, chưa thấy nàng dùng những thứ đồ này để làm mưa làm gió trong Nhân Lãnh Cung. Ông ta bắt đầu tin rằng, đây quả thật chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Chỉ vì cái sự trùng hợp này, ông ta đã cho ám vệ giám sát Vô Ưu năm năm. Theo dõi năm năm khiến ông ta biết được tất cả các động tĩnh của con gái, sự yên tâm cũng đi kèm với việc khơi dậy lên một chút lòng trắc ẩn của ông ta.
Lúc Lương phi sinh hạ Thất hoàng tử, ông ta nhìn Thất hoàng tử được bọc trong tã lót đang được Lương phi ôm vào lòng, đột nhiên lại nhớ lại cảnh tượng lúc Vô Ưu mới sinh ra. Trong số những đứa con gái, chỉ duy nhất Vô Ưu vừa sinh ra đã được ông ta ôm vào lòng. Cảm giác khuỷu tay nâng đỡ một tiểu sinh mệnh yếu ớt non nớt, lúc đó ông ta không có nhiều cảm xúc cho lắm. Nhưng đã nhiều năm sau, khi ông ta hồi tưởng lại thì phát hiện ra cảm giác lại rất chân thật, phảng phất như vừa xảy ra hôm qua.