Phượng Kinh Thiên

Chương 202 : Chỉ có chấp niệm này (2)

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


“Dã Lang, hộ tống công chúa hồi cung.”



“Muội không...



đáng chết.



Dã Lang, ngươi dám đến gần bản công chúa, bản công chúa nhất định sẽ không tha cho ngươi.”



Lời phản kháng của Sở Cửu Nhi còn chưa nói hết, đã thấy Dã Lang mặc một thân hắc y tiến về phía nàng, ánh mắt hắn hệt như thú hoang.



Lúc này, nàng bắt đầu la hét một cách giận dữ.



Dã Lang giống như dã thú không hiểu tình cảm con người, hắn không mảy may để tâm đến lời uy hiếp của Sở Cửu Nhi mà chỉ lên tiếng hỏi lại một câu: “Công chúa muốn tự đi, hay là muốn thuộc hạ phải xuống tay?”



“Ngươi...”



Sở Cửu Nhi tức giận run người.



Sau khi gắng gượng thốt ra được một từ “ngươi”



thì liền cứng họng lại, nàng chỉ có thể chỉ thẳng tay vào tên đàn ông nói những lời đầy uy hiếp với nàng kia.



Hắn có cơ thể cường tráng, tính cách thì lỗ mãng lại có võ công cao cường.



Ngón tay mảnh khảnh của nàng không ngừng run rẩy, đôi mắt nàng trợn to hết cỡ.



Dã Lang không chỉ to khỏe, tính cách thô lỗ mà hắn còn ngu ngốc nữa.



Hắn dường như chẳng để ý đến sự giận dữ của Sở Cửu Nhi.



Thấy nàng không lên tiếng, hắn liền tiến thẳng lên trước vác Sở Cửu Nhi như vác một bao tải mang ra ngoài.



Sở Cửu Nhi bị khiêng trên bả vai hắn liên tục phát ra những tiếng kêu la đinh tai nhức óc, tay chân vùng vẫy, vừa cào cấu, vừa đánh, vừa đạp vào người hắn.



Thế nhưng, những chuyện này đối với Dã Lang mà nói chỉ như gãi ngứa chẳng đáng bận tâm.



Sở Cửu Nhi mệt lả, cả người mềm nhũn, chỉ có thể thét lên những lời chửi bới đầy giận dữ: “...



Thả ta ra, thả ta ra.



Sở Tuyệt, muội sẽ không tha cho huynh.



Muội nhất định sẽ bảo mẫu hậu nghiêm khắc dạy dỗ huynh.



Tên Dã Lang đáng chết này, ta nói cho ngươi hay, lần này bản công chúa mà không trừng trị ngươi, thì ta không phải họ Sở...



Tên thối tha nhà ngươi, Dã Lang, bản công chúa sẽ chu di cửu tộc nhà ngươi, ta sẽ giết toàn bộ gia đình ngươi.”



Lam Vân ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, dường như cũng có chút sửng sốt nhưng sau đó lại cúi gằm xuống.
Trong tâm hữu ma, ắt sẽ thấy ma, trong tâm vô ma, há có thể thấy ma.”



“Thánh tăng tin vào nhân quả ba đời không?”



Sở Tuyệt tiếp tục hỏi lại câu hỏi vừa nãy mà Lam Vân vẫn chưa trả lời.



Lam Vân trầm mặc một hồi liền buông tiếng thở dài, chắp tay hợp thập mà niệm: “A di đà Phật.



Câu hỏi này, tiểu tăng khó lòng trả lời.”



Sở Tuyệt vẫn không chút biểu cảm hỏi lại: “Ồ, vì sao?”



“Giáo lý của nhà Phật cốt yếu dạy cho con người tu để giải thoát luân hồi sanh tử.



Phật dạy, thể xác thì biến hoại nhưng tâm thức không bao giờ mất, do đó mới có thuyết Phật pháp nhân quả ba đời.”



Sở Tuyệt chậm rãi uống trà, lắng nghe một cách rất dửng dưng.



“Phật thuyết sinh mệnh luân hồi chuyển kiếp, sau khi một người chết đi, tâm thức rời khỏi thể xác, chúng sinh sẽ tái sinh vào những cõi luân hồi.



Rơi vào con đường nào đều được quyết định bằng nghiệp lực của người đó, nghiệp nặng sẽ bị giữ lại đầu tiên.



Tuỳ vào nghiệp kiếp trước của chúng sinh, nếu như chúng sinh làm nhiều nghiệp thiện sẽ được dẫn lối đến ba nghiệp lành, phúc báo sẽ lớn hơn một chút, được hưởng nhân thiên phúc báo.



Còn nếu như kiếp trước tạo lắm nghiệp ác, phạm vào năm giới sát sinh, trộm cướp, tà dâm, vọng ngữ, rượu chè thì sẽ bị ác nghiệp dẫn lối đến ba nghiệp ác.



Kẻ nào phạm phải “ngũ nghịch, thập ác”



thì kẻ ấy ắt đọa địa ngục ngay.”



Sở Tuyệt đặt chung trà xuống, lạnh nhạt quan sát Lam Vân.



Lam Vân dừng lại trong chốc lát, khẽ thở dài rồi lại thản nhiên nói tiếp: “Nhưng tất thảy những điều này đều là những điều Phật viết, trong đời sống người đời không cách nào lĩnh ngộ được.



Đó là điều mà theo tiểu tăng là khuyết điểm lớn của Phật pháp, bởi ngay chính bản thân tiểu tăng cũng đối với những điều này mà sinh ra chấp niệm, lĩnh ngộ không thấu.”



Sở Tuyệt nhìn Lam Vân, khoé miệng khẽ giương lên: “Nếu nói như vậy, thánh tăng vẫn chưa thành Phật thì ra là lục căn* chưa thanh tịnh?”



(*) Lục căn: sáu căn là công cụ của sáu thức (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức).



“A di đà Phật.



Tuy rằng tiểu tăng nói thế này là bất kính với Phật tổ nhưng đúng là như vậy, không chính là không, tiểu tăng không ăn nói hàm hồ.”



“Nếu theo đạo lý của Phật pháp, thì có phải bản vương sau khi chết sẽ bị đày xuống địa ngục?”



Lam Vân bình tĩnh nhìn hắn, khẽ nhướng mày rồi đáp: “Vương gia không cho rằng hỏi tiểu tăng câu hỏi này là đang làm khó tiểu tăng sao? Đương nhiên, nếu vương gia cố chấp muốn nghe trả lời của tiểu tăng thì tiểu tăng hiển nhiên có thể giảng giải cho người.”