Phượng Kinh Thiên
Chương 205 : Đáp ứng hôn sự (3)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
“Diệp Tuyết, ngươi tin nàng sao?”
Cố Lăng nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, lạnh giọng hỏi.
“Ta đương nhiên...”
Hai chữ “tin tưởng”
đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng Diệp Tuyết, trong lòng hắn dường như ngộ ra điều gì mà nhìn Cố Lăng.
Cố Lăng cười nhạt: “Vô điều kiện, không hoài nghi, không từ bỏ, thua rồi cũng cam tâm tình nguyện mà tin tưởng, ngươi đã từng hi sinh như vậy chưa?”
Điểm khác biệt duy nhất giữa hắn và Thanh Vân chính là chỗ này.
Đây cũng là điểm quan trọng nhất.
Rõ ràng hắn biết nhưng không cách nào làm được.
Vô điều kiện, không hoài nghi, không từ bỏ, thua rồi cũng cam tâm tình nguyện mà tin tưởng sao? Ta đã hi sinh như vậy chưa? Diệp Tuyết đặt tay lên ngực tự hỏi.
Nhìn thấy hắn ngây ngẩn chìm đắm trong mạch suy nghĩ của chính mình, Cố Lăng yên lặng vỗ vỗ vai hắn, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Đến phòng của Liêu Thanh Vân, Cố Lăng gõ nhẹ cửa, không đợi người bên trong trả lời đã tự đẩy cửa bước vào.
Lúc này, Liêu Thanh Vân đang ngồi dựa lưng trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy Cố Lăng bước vào, hắn mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn Liêu Thanh Vân đã gầy sọp hẳn đi, Cố Lăng nhẹ than một tiếng: “Ngày mai phải lên đường hồi Kinh rồi, thương thế của huynh thật không sao chứ?”
Trong khoảng thời gian này, tất cả các đại phu có tiếng của Tấn Châu đều đã được mời đến Tri Châu Phủ.
Mặc dù bọn họ đã đảm bảo là sẽ không sao, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy không yên tâm.
Bởi vì vết thương của Thanh Vân gần như là một kiếm xuyên tim, nếu không phải kiếm bị lệch sang bên cạnh một tấc thì e rằng cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi mạng của Thanh Vân rồi.
Đến bây giờ nghĩ lại, trong lòng hắn vẫn còn khiếp sợ vô cùng.
Liêu Thanh Vân khẽ mỉm cười: “Không đáng ngại lắm đâu.”
Chỉ là tạm thời không thể cưỡi ngựa được thôi.
Cố Lăng nhìn hắn rồi trầm mặc mất một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ giơ tay vỗ nhè nhẹ lên vai hắn, lấy hành động thay lời muốn nói.
Vinh thái hậu nhắm mắt, yếu ớt thở dài một tiếng, sau đó ngồi xuống trước giường: “Cửu Nhi, tin tưởng mẫu hậu, được không?”
Sở Cửu Nhi ương bướng che mặt, vẫn không chịu hé môi.
Vinh thái hậu nhìn nữ nhi ngày thường sinh khí dồi dào, nay lại trở nên bơ phờ tiều tụy, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Hai ngày nay, nha đầu này phải chịu khổ rồi.
“Cửu Nhi, tin mẫu hậu, mẫu hậu nhất định không gả con đến nước Chu đâu.”
Nếu sớm biết vậy, bà đã hạ quyết tâm ban hôn cho nàng từ khi nàng mới cập kê rồi.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, có lẽ trong lòng bà vẫn luôn có chút hi vọng rằng, sẽ có một ngày Cửu Nhi phải đối mặt với sự tàn khốc này.
Bởi vì chỉ có như thế, Cửu Nhi mới có thể thật sự trưởng thành, để rồi sau này chết đi, bà cũng không phải bận lòng vì nàng nữa.
Thế nên hai ngày nay, bà mới cho người giam lỏng Cửu Nhi, để nàng hiểu được một đạo lý: trên thế gian này, người duy nhất nàng có thể dựa dẫm vào, chỉ có chính bản thân mình mà thôi.
“Mẫu hậu thật sự không gả con sang nước Chu sao?”
Gương mặt Sở Cửu Nhi đầy nước mắt, vô cùng đáng thương hỏi.
Vinh thái hậu nhìn thấy nàng như vậy thì sớm đã mềm lòng.
Bà dịu dàng ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng: “Đương nhiên.
Con đấy, vẫn còn trẻ con quá.”
Đột nhiên, Sở Cửu Nhi lớn tiếng gào khóc nức nở: “Hu hu...
mẫu hậu, con sợ lắm, hu, Cửu Nhi sợ lắm.”
Quả thật hai ngày nay, nàng đã bị dọa sợ rồi.
Nàng không ngờ rằng, mẫu hậu
- người vẫn luôn phản đối hòa thân đột nhiên lại để mặc hoàng huynh đồng ý lời cầu hôn của nước Chu, lại còn...
còn ra lệnh cấm túc nàng.
Mãi đến giây phút ấy, nàng mới hiểu ra bản thân mình vẫn còn ngây thơ biết bao!