Phượng Kinh Thiên

Chương 210 : Nguồn gốc tình kiếp (3)

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Bình thúc nhìn hắn, cứ cho rằng tiền thuê chỉ tính là số ít, thế nhưng số tiền công của một gia đình ba người nhà ông gộp lại thì hẳn là không hề nhỏ, chuyện đó thì tính như thế nào đây? Có điều, những lời ấy không thể cứ tự nhiên đem đi nói với hắn là1xong, có nói thì hắn cũng chẳng hiểu đâu.



“Bình thúc.” Ninh Thanh từ lầu trên đi xuống.



Bình thúc liền vội vàng xoay người hành lễ: “Ông chủ.”



“Không cần phải lo về chuyện làm ăn, đừng lo buôn bán không tốt, chúng ta đợi thêm mấy ngày nữa, việc buôn bán chắc chắn sẽ tốt lên thôi.” Ninh Thanh điềm8đạm nói.



Bình thúc có chút ngập ngừng, nguyên nhân khiến bây giờ không một kẻ nào dám đặt chân đến đây chính là bởi vì trong Kinh thành này, ai ai cũng còn kiêng dè và sợ hãi về chuyện trà lâu này có ma quỷ lộng hành cách đây hai tháng trước. Nhưng mà dẫu thế nào đi2chăng nữa, ngân lượng mà ngày đó Nhiếp công tử đã cho quả thực là nhiều vô cùng. Cũng khó trách vì sao mấy ngày qua, công việc làm ăn gặp khó khăn mà vẫn không hề thấy ông chủ tỏ ra lo lắng hay sốt ruột gì.



Ninh Thanh bước đến bên ô cửa sổ rồi đẩy cửa ra,4một làn gió nhè nhẹ mát rượi liền ùa vào. Hắn đưa mắt nhìn khoảng trời bên ngoài, lặng lẽ bàng hoàng.







Bất luận là ra lệnh như thế nào đi chăng nữa, thậm chí là lấy dao kề vào cổ cấm vệ quân giữ cổng thì Sở Cửu Nhi cũng không tài nào được xuất cung. Đến khi nàng tức giận đến cùng cực thì gương mặt trái lại lại trở nên bình tĩnh, quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua một hàng cấm vệ quân coi rẻ cái chết đang quỳ gối trước mặt nàng. Sau đó, nàng chẳng nói chẳng rằng liền quay người trở về.



Trái tim căng thẳng giống như đang treo lủng lẳng trên một sợi dây của Tiểu Mãn Tử cuối cùng cũng được trả về chỗ cũ của nó. Hắn thật sự lo lắng, lỡ như công chúa ra tay giết hết đám người này thì phải làm sao bây giờ?



Hắn ngẩng đầu liếc nhìn vị công chúa đang quay vào trong, dường như công chúa đã bình tĩnh chấp nhận sự thật là nàng không thể xuất cung. Hôm nay, thái độ của công chúa có vẻ không đúng lắm thì phải, có lẽ nào tức đến mức nghẹn luôn rồi không?



Sở Cửu Nhi chính xác là bị chọc tức đến phát nghẹn luôn rồi. Nếu không phải do lần trước, nàng bị Vinh thái hậu nghiêm khắc giáo huấn một trận khiến nàng nhận thức rõ ràng được một số chuyện, thì khi nãy nàng nhất định sẽ giết chết tất cả những kẻ dám cản đường nàng.
Sở Cửu Nhi cười lạnh: “Bạch Sơ Nguyệt, ngươi là một người thông minh, cứ cho rằng hiện tại, ngươi có được sự sủng ái của hoàng huynh ta, thế nhưng ngươi có thể được sủng ái đến khi nào đây? Ngươi dám đắc tội với bản công chúa, bản công chúa sẽ có cách trừng trị ngươi, hy vọng ngươi sẽ không hối hận.”



Bạch Sơ Nguyệt nhìn theo bóng dáng nàng ta rời đi, trái tim căng thẳng giờ phút này mới chậm rãi thả lỏng, lại nghĩ đến lời công chúa nói, trong lòng không kiềm được nụ cười gượng.



Tất cả mọi người đều muốn biết, vì sao nàng có thể đoạt được sự sủng ái của hoàng thượng?



Thế nhưng, với cách thức của nàng, dù nàng có nói cho công chúa biết thì nàng ta cũng dùng không được. Lại nói có một số chuyện đã được định trước, cho dù Cửu công chúa có liều mình thay đổi đi chăng nữa thì làm sao có thể cơ chứ?



Còn về lời uy hiếp của Cửu công chúa, Bạch Sơ Nguyệt thở dài. Bởi nàng đương nhiên biết rõ, chốn hậu cung này nếu đơn thuần chỉ dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng mà tồn tại thì không thể dài lâu được, nghĩa vụ cấp bách bây giờ của nàng chính là nhất định phải hạ sinh một vị hoàng tử.



Nhưng mà... e rằng hoàng hậu sẽ không đồng ý cho nàng mang long thai, mà hiện tại nàng lại đắc tội với Cửu công chúa. Dù sao thì Cửu công chúa đầu năm sau sẽ được gả đi nước Chu, nàng trái lại không hề lo sợ.



Nhưng nếu biết nàng đắc tội Cửu công chúa, sợ rằng thái hậu cũng sẽ không vừa lòng.



Nghĩ đến điều đó, mi tâm Bạch Sơ Nguyệt liền nhíu lại. Tất cả đều tại Lâm Quý phi, nếu ả ta không mượn cớ nịnh nọt Cửu công chúa thì cũng sẽ không khiến cho công chúa tức giận như vậy.



Nói đến vị Cửu công chúa này, trong lòng nàng cảm thấy có chút kỳ quặc. Trong giấc mơ, thái hậu phản đối chuyện gả Cửu công chúa sang nước Chu, hay chính Cửu công chúa đã khuyên giải được thái hậu? Vì sao hiện giờ, Cửu công chúa lại quyết liệt đến nhường này kia chứ?



Nếu nàng đoán không lầm, chắc chắn khi nãy Cửu công chúa muốn xuất cung nhưng lại bị ngăn cản, người hạ lệnh rốt cuộc là thái hậu hay là hoàng thượng?