Phượng Kinh Thiên

Chương 215 : Sở tuyệt thổ lộ (2)

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Tại Thanh Ba Viên.



Bóng đêm lạnh như nước, Lam Vân mở cửa bước ra, bộ tăng phục màu trắng bởi vì ánh nến nhu hòa mà tỏa ra vầng sáng dịu dàng. Nàng bình tĩnh nhìn về bàn đá ở góc sân - nơi đèn không chiếu đến, sau đó chầm chậm đi tới.



“Đêm đã khuya, vương gia vẫn chưa nghỉ ngơi1sao?”



Vì ngồi ở nơi ánh đèn không chiếu đến, nên lúc này Lam Vân không thể thấy được thần sắc trên gương mặt của Sở Tuyệt, chỉ nghe rõ giọng nói hờ hững của hắn.



“Tại sao thánh tăng vẫn chưa ngủ?”



“Tiểu tăng vừa mới tu thiền xong.”



Lam Vân tự nhiên ngồi xuống ghế đá cạnh Sở Tuyệt, rồi ngẩng đầu nhìn bầu8trời tối đen: “Vương gia có tâm sự.” Câu nói này không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.



Sở Tuyệt không lên tiếng.



Không nghe thấy thanh âm của hắn, Lam Vân mỉm cười, chắp hai tay lại: “Tâm sự của vương gia đến từ Cửu công chúa.” Nàng vẫn nói với giọng điệu khẳng định.



Lần này, thân hình của Sở Tuyệt2khẽ động đậy trong bóng tối, dường như hắn đang đưa mắt nhìn về phía Lam Vân, lại trầm mặc hồi lâu mới cất tiếng nói.



“Từ sau khi Cửu Nhi ra đời, phụ hoàng và mẫu hậu đều quá mức yêu thương và cưng chiều muội ấy. Lúc đó, bản vương không hề thích vị muội muội đã giành lấy sự chú4ý của mẫu hậu này, nhưng Cửu Nhi vẫn thích theo sau bản vương, mặc kệ bản vương có trêu chọc muội ấy, có ức hiếp muội ấy như thế nào, chỉ cần bản vương gọi một tiếng, muội ấy sẽ vui vẻ chạy lại, ngọt ngào mà kêu bản vương là Thất ca.”
Trong bóng tối, Sở Tuyệt nhìn Lam Vân, thanh âm của hắn chất chứa nỗi chua xót khó có thể nhận ra: “Có lúc, nhìn thấy Cửu Nhi khờ dại không phiền muộn, tâm tình của bản vương rất phức tạp. Một mặt, bản vương hy vọng muội ấy mãi mãi ngây thơ không sầu lo, mặt khác lại dường như hy vọng muội ấy có thể thấy rõ sự tàn khốc phía sau phồn hoa. Nhưng khi ta thực sự chứng kiến muội ấy đau khổ vì phải trải qua sự vứt bỏ mà ta từng nếm trải, bản vương đột nhiên phát hiện, hóa ra ta sai rồi.”



Lam Vân mở mắt nhìn hắn.



“Bản vương hối hận rồi, hối hận vì khi hoàng thượng đưa ra kế hoạch này, bản vương đã không dùng hết mọi khả năng để ngăn lại.”



“Thánh tăng giảng Phật, lĩnh hội điều tốt lành, tu hành sự yên tĩnh, tin vào thanh thản, giác ngộ điều tuyệt vời, cầu mong thản nhiên, rộng lượng, không dục vọng, không tham lam. Mà bản vương lại có ma quỷ trong lòng, tim của bản vương đã lạnh, cũng muốn khiến tim của Cửu Nhi lạnh theo. Ta cho rằng, vô tình vô dục mới là an toàn nhất, bởi vì không có hy vọng thì mãi mãi sẽ không thất vọng, không quan tâm thì mãi mãi sẽ không bị tổn thương. Trước ngày hôm nay, bản vương vẫn luôn nghĩ như vậy đấy.”



“Nhưng khi thấy Cửu Nhi thực sự bị tổn thương đến nỗi rơi lệ, ta mới hoảng sợ nhận ra, ta sai rồi, sai rồi. Hóa ra ta vẫn rất tham lam, là huynh trưởng, ta không muốn muội muội đi hòa thân, rời xa lãnh thổ nước Sở, nhưng cho dù ta là Chiến Thần vương cũng không có cách nào bảo vệ được muội ấy. Nếu ngay cả muội muội của chính mình mà ta cũng không thể che chở chu toàn, lại nói chi đến việc che chở cho trăm triệu dân chúng nơi đây?”



Giờ phút này, Lam Vân có chút hâm mộ Cửu Nhi. So với nàng, Cửu Nhi quả thật quá hạnh phúc, Cửu Nhi có một người mẫu thân yêu thương nàng, còn có một vị huynh trưởng nguyện ý chở che hết thảy cho nàng.



Dường như đã nói quá nhiều, đã thành thật tâm sự quá nhiều, Sở Tuyệt nhất thời trầm mặc không nói gì.



Đôi môi của Lam Vân mấp máy, tựa hồ đang im lặng niệm kinh.



Khoảng mười mấy phút sau, nàng lại nghe thấy giọng nói của Sở Tuyệt.



“Sở dĩ lúc đó, ta không khuyên can hoàng huynh từ bỏ, là bởi vì... lòng tham, bản vương muốn vì đất nước cũng muốn vì gia đình, muốn cả hai bên đều vẹn toàn, mới có thể tách rời trách nhiệm và hy vọng ra khỏi người mình, đặt trên người mẫu hậu.”