Phượng Kinh Thiên
Chương 230 : Muốn bảo vệ ngươi (3)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Lam Vân điềm nhiên như không rũ mắt xuống, đồng thời thu hết những biểu cảm dù nhỏ nhất trên khuôn mặt của hai người vào đáy mắt. Thật là một chuyện thú vị, lúc mới nhìn thấy vị công chúa nước Chu này, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh cam chịu số mệnh của nàng ta, Lam1Vân cảm thấy rất kinh ngạc, thế nhưng bây giờ nàng cũng không cho là như vậy nữa.
Nàng đột nhiên cảm thấy mọi việc dường như dần trở thú vị hơn rồi! Con gái khi đã rơi vào lưới tình thường sẽ điên cuồng bất chấp tất cả, vậy mà vị công chúa của nước Chu này lại8dùng lí trí chiến thắng được tình cảm. Một người con gái như vậy, nếu như chưa động chân tình thì cũng không có gì kỳ lạ, nhưng nếu đã động chân tình rồi mà vẫn có thể khắc chế được, điều này này làm nàng thấy rất... kính nể!
…
Đội quân xuất giá cộng thêm với đội quân2đón dâu ở phía trước, tầng tầng lớp lớp hành quân ra khỏi Bình Sơn Quan.
Chu Lam Nhi vén khăn voan trùm đầu lên rồi lại kéo chiếc rèm liên kiệu ra, ánh mắt đầy quyến luyến nhìn về phía biên thành nước Chu phía xa xa.
“Công chúa.” Tiểu Đậu quỳ ở một bên, vẻ mặt lo sợ4không yên. Bọn họ đã ra khỏi cửa thành, mặc dù họ vẫn còn ở trên lãnh địa của nước Chu, nhưng trên thực tế bọn họ đã rời khỏi nước Chu rồi, thực sự không còn ở nước Chu nữa rồi, có lẽ cũng không có khả năng quay trở lại nữa.
Chu Lam Nhi thu hồi tầm mắt, hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh dương rực rỡ trên bầu trời cao xanh thăm thẳm.
Trời, không ngắm chung một khung trời. Đất, không sống cùng một mảnh đất. Còn người, cũng chẳng phải là người ấy nữa rồi.
Sau khi tiến vào biên giới nước Sở, đêm cũng đã khuya. Lúc tiến vào thành Đồng Quan, cũng đã là nửa đêm canh ba, đợi sau khi sắp xếp mọi việc thỏa đáng xong thì sắc trời cũng gần sáng rồi.
Trong phòng mới, Chu Lam Nhi quan sát tứ phía, lúc ánh mắt dừng trên chiếc giường hoa lệ kia thì trái tim nàng bỗng run rẩy trong vô thức. Mặc dù trời đã gần sáng, mặc dù nàng còn chưa bái đuờng, thế nhưng nàng đã gả cho người ta rồi, đã là Chiến vương phi rồi.
“Xem ra cũng không còn sớm nữa, vương phi, xin hãy nghỉ ngơi.” Sau khi cung kính hành lễ, hai vị ma ma mới mang theo chúng thị tỳ lùi xuống.
Chu Lam Nhi trong lòng vốn run rẩy lúc này mới dần thả lỏng được một chút.
Ánh mắt Tiểu Đậu bỗng sáng bừng lên: “Công chúa, người nọ sẽ không đến đâu, để nô tỳ hầu hạ người nghỉ ngơi.”
Cùng lúc đó, ở một sương phòng khác, Lam Vân đang chuẩn bị đi ngủ thì Sở Tuyệt lại tiến vào.
Lúc này, Sở Tuyệt mới phát hiện bản thân đã dùng lực quá lớn làm Lam Vân sắp không chịu được nữa rồi. Gương mặt Sở Tuyệt lộ vẻ xấu hổ, bàn tay nóng như bị lửa đốt nắm chặt lấy cổ tay Lam Vân nhanh chóng buông ra, lòng bàn tay dường như còn lưu lại chút mềm mại. Trên người Lam Vân luôn có một loại khí chất không tên, dễ dàng làm cho mọi người xem nhẹ việc hắn chỉ mới mười bốn tuổi, xem nhẹ chuyện thân thể hắn mảnh mai, yếu đuối.
“Ta... đưa tay ta xem một chút.” Dưới tình thế cấp bách, Sở Tuyệt tiến lên một bước rồi lại cầm tay Lam Vân lên lần nữa, không giải thích gì mà vén ống tay áo của Lam Vân lên mà xem xét cổ tay hắn.
Lam Vân thừ người ra trong chốc lát, đến khi tỉnh táo lại muốn kéo tay về thì phát hiện lực của người này căn bản khiến nàng không thể cử động.
Hai hàng lông mày của Sở Tuyệt nhíu chặt lại: “Có chút sưng đỏ rồi, xin...” Lời nói của hắn lí nhí trong miệng, bởi vì nhìn gần, hắn mới phát hiện tay Lam Vân lại đẹp như thế, mảnh mai mềm mại, ngón tay mảnh khảnh. Mặc dù nước da tương đối ngăm sạm, nhưng không hiểu tại sao lại khiến hắn không thể rời mắt được mà mê muội ngắm nhìn đôi tay ấy, bàn tay thậm chí vô thức vuốt ve, ngón tay chạm đến mu bàn tay trơn nhẵn mịn màng.
Lam Vân khẽ cứng đờ, ra sức rút tay về nhưng vẫn bất động như trước, trong đầu thầm rủa một câu, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo: “Buông ra.”
Sở Tuyệt ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không còn bình tĩnh nữa.
Lam Vân lạnh lùng gọi: “Sư huynh.”
Pháp Không ngồi thiền trên chiếc sạp giường nhỏ ngoài phòng đứng dậy. Vào khoảng khắc Pháp Không bước vào phòng, tâm trí Sở Tuyệt đấu tranh dữ dội nhưng vẫn là buông bàn tay đang nắm ra. Hắn không phải sợ Pháp Không võ công cao cường, mà là không muốn khiến Lam Vân tức giận.
Lam Vân lạnh lùng đưa mắt nhìn Sở Tuyệt một cái rồi quay người bước ra ngoài: “Nếu vương gia đã thích căn phòng này, chúng ta đi phòng khác. Còn nữa, về sau chỉ cần có vương gia ở cạnh đệ, sư huynh không được phép rời đi.”
Pháp Không nhìn Sở Tuyệt, cúi người với hắn rồi nối gót theo sau Lam Vân rời đi.
Sở Tuyệt nhìn bóng lưng hai người, dường như bất giác cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn bàn tay mình, trong lòng run sợ. Bởi vì vừa nãy, hắn vậy mà lại muốn ôm Lam Vân vào lòng, muốn...
Chuyện hắn kích động không phải là giả, nhưng mà hắn vẫn luôn cho rằng bản thân chỉ là rung động, suy cho cùng hắn cũng không có cách nào tưởng tượng cảnh tượng hai tên đàn ông nắm tay nhau. Nhưng mà ngay lúc nãy, hắn cảm thấy chỉ cần là Lam Vân, hắn không những không cảm thấy chút phản cảm nào mà ngược lại còn muốn nhiều hơn!
Lẽ nào hắn không chỉ rung động, mà còn nổi lên dục vọng?