Phượng Kinh Thiên
Chương 236 : Lặng lẽ về kinh (2)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
“Nói ra cách nghĩ của ngươi.” Khánh Đế lạnh nhạt nói.
Mộc Vũ im lặng một lúc lâu, chầm chậm ngẩng đầu lên: “Hoàng thượng, Vô Ưu công chúa thông minh không tranh giành là sự thực, nhưng... lại bởi vì kinh nghiệm sống chưa nhiều, bị hạn chế, chưa nhìn thấy nhiều thứ, nên những điều ta thấy bây giờ cũng chỉ là phần nổi trên bề mặt mà thôi.”
Khánh Đế nhìn sâu vào hắn, nhàn nhạt hỏi: “Vậy theo ngươi, dưới phần nổi đó ẩn giấu điều gì?”
Ánh1mắt Mộc Vũ cứng lại, kiên định nói từng câu từng chữ: “Hoàng thượng, nguy hiểm cả bên trong và bên ngoài nước Đại Nguyên, đã không thể chờ được nữa rồi, xin hoàng thượng định đoạt.”
Vẻ mặt Khánh Đế bỗng trở nên lạnh lẽo, sát khí mạnh mẽ tỏa ra bốn phía từ trong đôi mắt của ông ta, khiến cho bầu không khí trong cả Ngự Thư Phòng từ ấm áp như mùa xuân trở thành mùa đông lạnh lẽo, khiến cho người khác như rơi vào8hầm băng ngay trong chớp mắt.
Sắc mặt Thi Tề khẽ biến, cúi đầu thấp xuống.
Mộc Vũ dường như không nhìn thấy sắc mặt trở nên lạnh lẽo của Khánh Đế, giọng nói bởi vì lo lắng mà trở nêm trầm xuống: “Vô Ưu công chúa gặp phải thích khách, thế lực của thích khách đã lớn đến mức có thể một tay che trời, ám sát Vô Ưu công chúa chính là thách thức trực diện mà kẻ địch gửi cho hoàng thượng. Hoàng thượng, xin thứ cho mạt2tướng to gan, việc hòa thân liên minh giữa nước Sở và nước Chu này, e là mục tiêu những kẻ to gan lớn mật kia mưu tính chính là nước Đại Nguyên chúng ta. Đến lúc đó, quân binh nước Sở xâm phạm, nội loạn chắc chắn sẽ nổ ra ở khắp nơi. Xin hoàng thượng minh giám, lấy đại cục làm trọng.”
Thi Tề âm thầm kinh ngạc vì sự to gan của Mộc Vũ. Lời này của Mộc Vũ cực kì hỗn xược, rõ ràng là đang4nói hoàng thượng chỉ chăm chăm vào việc trước mắt, vì thế trận nhỏ trước mắt mà quên mất đại cục.
Chẳng qua, nói đi thì cũng phải nói lại, Mộc Vũ tuy tuổi còn trẻ nhưng đã được chủ tử xem trọng như vậy, cũng không phải là không có nguyên nhân. Hắn chính là người được chọn làm ám vệ đời tiếp theo do hoàng thượng đích thân lựa chọn, vẫn luôn được huấn luyện bởi các ám vệ đời trước, rất được hoàng thượng yêu thích, xem trọng và tín nhiệm không gì sánh được!
Sắc mặt Khánh Đế lạnh lùng, lại không nổi giận, giọng nói cuối cùng cũng có chút độ ấm: “Bình thân đi.”
“Tạ chủ tử.” Mộc Vũ đứng dậy, cúi đầu hạ mắt lui sang một bên đứng chờ.
Khánh Đế im lặng hơn nửa canh giờ, sau đó mới ra lệnh: “Ngươi lập tức khởi hành quay về trấn thủ biên quan, bảo vệ biên quan thật vững vàng, chú ý quan sát biến động ở biên giới nước Sở.”
Mộc Vũ nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt khẩn trương, hai tay ôm quyền nói: “Vâng, mạt tướng lĩnh lệnh.” Chần chừ một chút, hắn lại nói: “Mạt tướng có chuyện muốn khởi tấu.”
“Chuyện gì?”
…
Hoài Vương Phủ.
Bóng trăng chiếu xuống khu vườn, phía trước sân những nụ hoa mai mới chớm nở được phủ một tầng mỏng hơi sương, dưới ánh trăng lung linh chúng càng trở nên óng ánh trong suốt hơn.
Hoài vương ho nhẹ vài tiếng, bước ra từ trong phòng. Tiểu Lý Tử bên cạnh vội vàng khoác thêm chiếc áo choàng màu bạc dày lên cho hắn để ngăn gió, hoa lệ mà không phô trương.
“Vương gia, nơi này khí lạnh nhiều, người vẫn nên về phòng đi.”
Hoài vương cố nén lại cơn ho trong họng, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt lạnh lẽo. Dưới ánh đèn dịu dàng, chiếc bóng gầy gò ốm yếu của hắn trải dài trên đất.
Một cơn gió thổi đến, đem theo khí lạnh cuồn cuộn, lòng Tiểu Lý Tử kinh ngạc nhảy dựng lên, cả gương mặt nhăn lại, miệng vội vàng khuyên: “Vương gia, người vẫn nên quay về phòng đi.”
Hoài vương làm ngơ trước lời khuyên của Tiểu Lý Tử, không biết là đang nghĩ gì?
Tiểu Lý Tử chỉ đành ôm lò sưởi ra ngoài, cứng rắn nhét vào trong tay của Hoài vương. Sau đó, hắn cũng học theo Hoài vương ngẩng đầu lên nhìn trăng trên trời, trong lòng khẽ thở dài. Từ khi Vô Ưu công chúa lại chẳng phải Vô Ưu công chúa thật kia về phủ, vương gia có chút kì lạ, lẽ nào...
Tiểu Lý Tử chớp chớp mắt, lẽ nào vương gia đang lo lắng cho Vô Ưu công chúa? Tiểu Lý Tử càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Đối với việc Vô Ưu công chúa về đến phủ, vương gia cũng chẳng thèm đi gặp nàng một lần?
Hắn vốn nghĩ đây là kế sách của vương gia, dù sao việc này mà truyền đến tai hoàng thượng, chỉ e hoàng thượng sẽ cho rằng vương gia đang trách tội Vô Ưu công chúa không tìm được thuốc kéo dài tuổi thọ đã về, trong lòng có chút khó chịu thì sao?
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng có khả năng là do vương gia vốn không muốn gặp người giả kia?