Phượng Kinh Thiên

Chương 238 : Gió giục mây vần (2)

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Vinh thái hậu không mở mắt, cũng không bước tới xem Cửu Nhi được Trác ma ma dìu ra ngoài, cơ thể ngồi trên tấm đệm bởi vì không có sức lực mà dường như sắp đổ gục. Hai tay bà ôm lấy mặt, nước mắt len lỏi qua những kẽ tay rơi xuống đất.



Trác ma ma bước vào nội điện, không nói lời nào mà chỉ đưa chiếc khăn mùi soa tới1cho chủ tử, bà chỉ đứng nhìn chủ tử lặng lẽ rơi lệ. Người khác có thể không hiểu kỳ vọng của chủ tử đặt ở công chúa, nhưng bà thì hiểu.



Chủ tử trước khi hạ sinh hoàng thượng thì từng ba lần mang thai. Cái thai thứ nhất, cái thái thứ hai lần lượt bị ả phi tần được tiên hoàng sủng ái nhất khi ấy là Huyên phi ám hại. Chủ8tử biết rõ người mưu hại mình chính là Huyên phi nhưng không cách nào đối phó được với bà ta, Huyên phi nhận được sự sủng ái vô bờ của tiên hoàng, mẫu tộc của Huyên phi cũng không hề yếu thế, hơn nữa ả còn nhập quan trước chủ tử.



Vào lúc đó, vị trí ở hậu cung thật ra do chủ tử cùng Huyên phi hai người họ tranh giành.



Huyên phi2hạ sinh Đại hoàng tử, huênh hoang ở hậu cung không ai dám cản. Sau khi Đại hoàng tử được hạ sinh ba tháng thì chủ tử cũng hạ sinh được một Đại công chúa. Huyên phi khi ấy tuy vẫn chưa được sắc phong làm hoàng hậu nhưng đã nắm giữ toàn bộ hậu cung trong lòng bàn tay.



Vì vị trí hoàng hậu mà cuối cùng chủ tử đã vứt bỏ Đại4công chúa để hãm hại Huyên phi. Tuy vẫn chưa diệt được tận gốc, nhưng cũng đã ngăn cản được con đường đăng cơ hoàng hậu của Huyên phi...



Sau đó, chủ tự sinh hạ Nhị hoàng tử được ba năm, khi Thất hoàng tử được một tháng tuổi thì cuối cùng Huyên phi cũng giành chiến thắng đăng cơ lên làm hoàng hậu.



Từ lúc đó, chủ tử cách gần năm năm sau mới mang thai lại lần nữa, hạ sinh Cửu công chúa, để công chúa vì hoàng quyền mà hi sinh...



“Trác ma ma, đây có phải là báo ứng không?” Vinh thái hậu thì thầm hỏi.







Thuỵ Dương Cung.



Tiễn thái giám đến tuyên chỉ xong, Cẩm Ngư vui mừng hớn hở quay lại nội điện báo hỉ với chủ tử hiện đang nằm nghiêng người trên chiếc giường nhỏ của quý phi.



Vừa rồi có đúng là thánh dụ truyền tới rằng tối nay hoàng thượng sẽ tới cung Thụy Dương dùng bữa cùng với nương nương hay không?



Trong tẩm cung này, vận mệnh của những người giống như nàng đều đặt hoàn toàn trên người của một mình chủ tử, chủ tử vinh thì bọn họ nghiễm nhiên sẽ cao hơn người khác một bậc.



Bạch Sơ Nguyệt không vì thánh dụ khi nãy mà trở nên vui mừng, nàng rũ mắt phân phó: “Đi nghe ngóng xem trong cung có xảy ra chuyện gì hay không?”
Cẩm Ngư bước vào trông nom, thấy bộ dạng cứng đờ đưa tiễn thánh giá của nương nương, nàng không dám lên tiếng nhưng nàng không thể không lên tiếng được, bèn thấp giọng mở lời nhắc nhở chủ tử: “Nương nương à, hoàng thượng đã đi rồi.”







Sở Hồng trở lại Càn Thừa Điện, hắn lại lấy bức mật thư kia ra đọc kĩ càng lại thêm một lần nữa, khuôn mặt âm u khiến người ta sợ hãi, nhưng dường như lại bị hắn dùng hết sức khống chế.



Tiểu Mạc Tử bỗng run rẩy, thầm cảm thấy kì quái không biết Phúc công công đã viết gì bên trong bức mật thư kia mà lại có thể khiến hoàng thượng có biểu cảm như vậy không biết?



“Cút hết ra ngoài cho trẫm.” Sở Hồng bất chợt gằn giọng ra lệnh.



Tiểu Mạc Tử không dám chậm trễ, phẩy tay ra hiệu cho chúng thái giám cùng mình lui hết ra ngoài. Tiểu Mạc Tử vừa bước chân ra ngoài điện liền nghe thấy âm thanh rơi loảng choảng do tiếng chung trà rơi vỡ truyền đến.



Trong lòng Tiểu Mạc Tử run rẩy càng dữ dội hơn nữa. Thời gian Tiểu Mạc Tử theo hầu hoàng thượng không ngắn, đã nhiều năm rồi vậy mà đây là lần đầu tiên Tiểu Mạc Tử nhìn thấy hoàng thượng phẫn nộ như thế, kiềm nén như thế.



Nghĩ lại bức mật thư Phúc công công gửi đến, Tiểu Mạc Tử nghĩ chắc chắn Phúc công công đã viết gì đó khác so với ngày thường. Nhưng Phúc công công được hoàng thượng phái đi theo hầu Quốc sư, nếu tính theo kế hoạch thì chừng chưa đến một tháng nữa đội quân rước dâu sẽ về tới Kinh thành rồi.



Sở Hồng gạt toàn bộ chén trà trên sập giường xuống đất, hắn cảm thấy kinh hoàng, phẫn nộ, thất vọng, thậm chí còn cảm thấy bị đâm sau lưng. Tất thảy những cảm xúc hỗn độn ngổn ngang trong lòng khiến hắn bị kích động tột cùng. Hắn hận không thể hất văng tất cả mọi thứ trước mắt.



Hắn cho rằng, Thất đệ là vì Cửu Nhi thậm chí có thể là vì muốn tìm ra cảm xúc của bản thân nên mới dẫn Lam Vân đi. Nhưng có chết hắn cũng ngờ tới chuyện, thì ra là... thì ra là vì Thất đệ có tâm tư với Lam Vân. Không chỉ có vậy, thậm chí đệ ấy còn trắng trợn, không chút kiêng dè như thế.



Hắn vẫn luôn cho rằng mình hiểu rõ Thất đệ, nhưng bây giờ hắn mới đột nhiên hiểu ra, dường như bản thân không hề hiểu Thất đệ chút nào.



Hắn vốn tin rằng, Thất đệ là thiên binh thiên tướng trong tay mình, tài năng vô đối, trung thành vô đối, đệ ấy có thể phò trợ hắn xưng bá thiên hạ. Vạn dặm biên cương này là do huynh đệ bọn họ thống nhất, huynh hiền đệ cung*, sự nghiệp lưu danh thiên cổ.



(*) Huynh hiền đệ cung: huynh đệ thương yêu lẫn nhau, kính trọng lẫn nhau.



Vậy mà hiện giờ, thiên binh thần tướng trong tay hắn lại trở thành kẻ phản bội lại sự tín nhiệm của Sở Hồng hắn.