Phượng Kinh Thiên
Chương 244 : Mở đầu phong ba (1)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Lam Vân kinh ngạc: “Bởi vì tiểu đệ không phải truyền nhân của phái Phiêu Miễu Hư Vô?”
Ninh Thanh gật gật đầu: “Tâm pháp này chỉ truyền cho truyền nhân, đây là môn quy.”
Lam Vân nhướng mày cười: “Nếu như tiểu tăng bái Ninh1huynh làm sư thì sao? Có phải Ninh huynh sẽ chịu truyền tâm pháp cho tiểu tăng?”
…
Lúc bước ra từ trà lâu Tín Dương, bầu trời vốn sáng trong bỗng chốc tối lại, có vẻ là một cơn mưa lạnh chuẩn bị kéo tới.
Lam8Vân nửa thật nửa giả muốn bái sư và không chút bất ngờ bị Ninh Thanh từ chối, sắc mặt nàng tuy có tiếc nuối, nhưng trong lòng lại không quá kích động. Trong một thời đại như thế này, so với võ công2thì quốc gia và quyền lực mới là quyền năng chân chính.
Cũng sắp rồi, chậm nhất nửa năm, nàng có thể triệt để thu lưới ở nước Sở được rồi.
Vừa leo lên xe ngựa, Lam Vân đã nhíu mày lại. Tuy rằng huyền cơ4ẩn sau khúc Linh Lung Bách Tâm nàng đã giải được rồi, nhưng tin tức ngầm nhận được từ phía Ninh Thanh lại khiến nàng thất vọng.
Nếu như đỉnh Phiêu Miễu thật sự có thần y diệu dược, thì năm đó Thiên Lạc Tán Nhân cũng sẽ không chết từ khi còn trẻ.
Nghĩ đến núi Phiêu Miễu có thần y cao minh có đến tám, chín phần là truyền thuyết, bất kể thế nào thì mối quan hệ tốt với Ninh Thanh nhất định phải duy trì. Nếu như đỉnh Phiêu Miễu thật sự có thuốc thần, đợi đến lúc nàng phải rời nước Sở, thì có lẽ với giao tình giữa nàng và Ninh Thanh, dù hắn không truyền tâm pháp Linh Lung Bách Tâm Khúc cho nàng, nhưng nếu nàng xin thuốc chắc hắn sẽ không từ chối chứ?
Có điều... Lam Vân khẽ nhíu mắt, nàng luôn cảm thấy thời cơ Ninh Thanh xuất hiện tại nước Sở thật sự là không hợp với lẽ thường. Lúc mới bắt đầu, nàng còn tưởng rằng hắn là bởi vì nàng mạo danh người của phái Phiêu Miễu mà đến, nhưng rõ ràng, hắn không phải.
Nước Sở này có chuyện gì? Hay nói người nào, là mục tiêu của hắn?
Sự hiểu biết của nàng về đỉnh Phiêu Miễu thật sự là quá ít. Ninh Thanh giống như xuất hiện từ trong không trung vậy, chỉ dựa vào những tin tức tình cờ tiếp xúc mà có được này, muốn nhìn thấu hắn, e là không thể.
Nhìn quanh chiếc bàn của mình, trong lòng hắn lại càng thêm chán ghét Vinh Định Ngạn. Hắn ta cho rằng mời hắn đến, sắp xếp cho hắn ngồi vào bàn này là sẽ khiến hắn cảm thấy khó chịu sao?
Ngồi cùng bàn với hắn đều là những công tử chỉ biết lấy ăn uống vui chơi làm niềm vui ở Kinh thành.
Bởi vì Sở Cửu Nhi có mặt tại đây nên La Nhã Nhi rất tự nhiên ngồi vào bên tay trái của Sở Cửu Nhi. Thế nhưng, không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy hôm nay Cửu công chúa có vẻ có chút lạc hồn, đến gọi mà nàng ta cũng không có phản ứng gì.
Người ngồi bên tay phải không ai khác chính là Vương Di Tịnh hay đối địch với nàng. Cứ theo đó lần lượt, trên bàn trừ Cửu công chúa, những người còn lại đều là người có quan hệ thân thiết với Vương Di Tịnh.
Vương Di Tịnh thấy La Nhã Nhi gọi mấy tiếng Cửu công chúa liền, cũng không thấy công chúa có phản ứng gì, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tựa tiếu phi tiếu, nhàn nhạt nói: “Năm nay có thể gặp Nhã tỷ tỷ ở đây, thật là bất ngờ.”
Trên mặt La Nhã Nhi vẫn giữ nụ cười đúng mực: “Nói đến, ta cũng cảm thấy kì lạ.” Nàng nhận được thiệp mời cũng cảm thấy ngạc nhiên. Người bình thường chỉ cần mời Cửu công chúa thì đương nhiên sẽ mời nàng, nhưng đó là trừ mấy người của Vinh gia và Vương Di Tịnh này ra, cho nên nàng cũng chưa từng tham gia tiệc sinh thần của Vinh tiểu thiếu gia.
“A, ta nhớ ra rồi.” Vương Di Tịnh nâng chén trà lên, bỗng nhiên như vừa phát hiện ra điều gì.
Triệu Phi Phi – người thường hay ăn nói dịu dàng lên tiếng: “Di Tịnh, ngươi nhớ ra điều gì?”
“Nói không chừng là Nhã tỷ tỷ sắp gả vào Chiến Vương Phủ rồi, nên Vinh tiểu thiếu gia mới không thể không nể mặt được chăng?”
Sắc mặt La Nhã Nhi trầm xuống nhưng rất nhanh lại khôi phục trạng thái cũ, khóe miệng cười cười, không hề nổi giận.
Hôm nay, Bạch Y Nguyệt vẫn luôn im lặng không nói quả có chút kì lạ, nhưng thực ra kể từ sau khi tỷ tỷ nàng tiến cung, Di Tịnh liền có chút xa cách với nàng. Nàng tưởng rằng hôm nay nàng sẽ không được mời, nhưng không ngờ vẫn có thể ngồi đây. Thế nhưng hôm nay, nàng lại chẳng thể nào tìm được cảm giác như lúc trước nữa.
Khóe mắt La Nhã Nhi liếc nhìn Bạch Y Nguyệt chỉ im lặng uống trà mà không nói gì, khẽ mỉm cười: “Đã lâu rồi không gặp Y muội muội, thân thể muội đã khỏe hơn chưa?