Phượng Kinh Thiên
Chương 247 : Ngươi muốn thế nào? (2)
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Tiểu Mãn Tử vừa mới đỡ Sở Cửu Nhi về phòng, bên ngoài đã truyền đến tiếng xe ngựa.
Vinh Định Ngạn cong khóe môi lên nghiền ngẫm: “Kịch hay bắt đầu rồi.”
Sở Nghị híp mắt nhìn lướt qua: “Mặc kệ các ngươi có muốn thử hay không, dù sao ta vẫn sẽ là người đầu tiên nếm thử món ngon.”
Vinh Định Ngạn liếc Sở Nghị một cái rồi nhíu lại lông mày,1sau đó hắn thở dài, thành tâm nhắc nhở: “Ngày mai Cửu Nhi liều mạng với ngươi là chuyện thứ yếu, chỉ sợ tên tiểu hòa thường này cũng sẽ tìm ngươi liều mạng đó.”
Nhiếp Trường Viễn nhún vai, tỏ vẻ rất lười nhác: “Người xưa có câu “chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu“. Tên tiểu hòa thượng này quả là khiến lòng người ngứa ngáy, không nếm8thử mùi vị thực sự rất đáng tiếc.”
Ba người còn lại đều nhướng mày, Nhiếp Trường Viễn lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, nói: “Chỉ có điều, ta vẫn lười vào góp vui lắm.” Tên tiểu hòa thượng này quá tà khí, lại khiến nhiều người nảy sinh ý nghĩ xấu xa đến thế, người như vậy, không chạm được.
Vương Bát công tử cũng vội vã2bày tỏ thái độ: “Dù có đẹp hơn nữa, thì hắn thực ra cũng là nam nhi, ta vẫn thích ngủ với phụ nữ hơn.”
“Mấy người các ngươi đều trở thành rùa rút đầu rồi à?” Ánh mắt Sở Nghị ghét bỏ lướt qua bọn họ.
Ba người đưa mắt nhìn nhau cùng cười hì hì!
Sở Nghị rũ mi, lạnh nhạt nói: “Nếu các ngươi lo lắng lỡ như sự việc bại lộ,4gánh vác không nổi cái giá phải trả, vậy thì dù các ngươi có chơi hay không, đều không thể không dính dáng đến chuyện này.”
Ba người đồng thời nhíu mày, lại đưa mắt nhìn nhau lần nữa.
“Khoan nghĩ đã, đem người vào trước rồi hẵng tính. Vương Bát, chúng ta đi đưa người vào.” Vinh Định Ngạn buồn bực đứng dậy nói.
Vương Bát công tử đưa mắt nhìn hai người kia, xị mặt đi theo hắn ra ngoài.
Nhiếp Trường Viễn nhìn vẻ mặt kiên định của Sở Nghị, rồi khẽ thở dài một tiếng: “A Nghị...”
Nụ cười của Lam Vân càng sâu thêm: “Giúp ta một chuyện, được không?”
Nhiếp Trường Viễn nhìn Sở Nghị, Sở Nghị lại không nhìn hắn mà như bị mê hoặc nhìn chăm chú vào Lam Vân, lẩm bẩm nói: “Được.”
“Không hỏi chuyện gì à?” Lam Vân cười khẽ, đáy mắt có chút nắm chắc.
Lúc này, đầu óc của Nhiếp Trường Viễn mới tỉnh táo lại. Hắn dõi theo Lam Vân nhưng lại phát hiện như vậy rất dễ bị hắn mê hoặc, thế nên Nhiếp Trường Viễn nhắm mắt không nhìn Lam Vân nữa, rầu rĩ hỏi: “Ngươi muốn chúng ta làm gì?”
“Nghe nói qua mấy ngày nữa, trong cung sẽ tổ chức lần săn bắn mùa đông cuối cùng.”
Nhiếp Trường Viễn kinh hãi quay đầu qua, trừng to mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn chúng ta...” Không phải là muốn ám sát hoàng thượng đấy chứ?
Sắc mặt Lam Vân sửng sốt, nhìn dáng vẻ hoảng sợ khó hiểu của hắn ta, sau đó chợt cúi đầu cười ra tiếng, trí tưởng tượng của đứa trẻ này lợi hại thật.
Nhiếp Trường Viễn nghe tiếng cười của Lam Vân, da mặt lập tức nóng rực như bị thiêu đốt, cũng không dám nhìn vào đôi mắt đẹp ẩn chứa ý cười ấy nữa.
Sở Nghị nhìn Lam Vân, rồi bỗng nhiên nói: “Chỉ cần ngươi không bắt chúng ta ám sát hoàng thượng thì bất luận là yêu cầu gì, chúng ta cũng sẽ giúp ngươi.”
Nhiếp Trường Viễn há miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì.
Lam Vân lại bật cười thành tiếng, ánh mắt cong cong hiện lên sự ấm áp khiến người ta không nhịn được mà mê mẩn vì hắn. Đến cùng thì người nào mới thật sự là Lam Vân?
“Ta không có hứng thú với việc ám sát hoàng thượng...” Lam Vân lạnh nhạt, chậm rãi nói ra chuyện mà mình cần họ giúp đỡ.
Nghe thỉnh cầu của hắn, Sở Nghị và Nhiếp Trường Viễn đầu tiên là nhíu chặt mày lại, sau đó thì cùng ngẩn người ra.