Phượng Kinh Thiên

Chương 250 : Đổ dầu vào lửa (2)

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Sở Tuyệt lại quay sang phía Vinh thái hậu rồi nói: “Hài nhi cũng là đứa con mẫu hậu mang nặng mười tháng trời sinh ra. Hài nhi tuổi nhỏ đã ở chiến trường, thập tử nhất sinh, trái tim băng giá, hai tay nhuốm máu, suốt đời suốt kiếp cũng đều không có quyền được lựa chọn. Khi hài nhi sa chân rơi xuống địa ngục giống như1một cơn ác mộng vậy, hài nhi cũng chưa từng nghĩ đến sẽ cầu xin một ai, khi hài nhi vô số lần cận kề cái chết, khi hài nhi cho rằng bản thân sắp chết thì hài nhi luôn luôn nhìn thấy ánh mắt nuông chiều của mẫu hậu trên bầu trên xanh thẳm bao la, dịu dàng mà cũng kiên định, nuông chiều mà bao dung. Ánh8mắt ấy giống như đang muốn nói với hài nhi rằng bất luận hài nhi ở đâu, biến thành người như thế nào, mẫu hậu đều yêu thương con trước sau như một!”



Vinh thái hậu đau xót nhìn hắn, nước mắt trào ra nơi khoé mắt, bà bi thương mà nắm chặt lấy vạt áo trước lồng ngực.



“Phụ hoàng nói, hi sinh cuộc đời của một mình hài nhi2nhưng lại có thể bảo vệ được đất nước của chúng ta. Cho nên chỉ cần con bảo vệ được đất nước thì chính là đã bảo vệ được phụ hoàng và mẫu hậu, bảo vệ được hoàng huynh và hoàng muội, lại còn bảo vệ được hàng ngàn hàng vạn gia đình tại nước Sở.”



“Vì lẽ đó, hài nhi chưa từng mở miệng cầu xin, lại càng chưa4từng oán trách, một lòng một dạ mà chấp nhận. Hài nhi thầm hạ quyết tâm bảo vệ quốc gia cho đến hơi thở cuối cùng, ngay cả đến việc cưới vợ, sinh con cũng đều tuỳ hoàng huynh an bài. Nhưng hôm nay, hài nhi cầu xin mẫu hậu tác thành, nếu như hắn hiện nằm trong tay mẫu hậu thì xin mẫu hậu hãy từ bi, tác thành cho hài nhi. Còn nếu hắn không nằm trong tay mẫu hậu thì cũng xin mẫu hậu hãy từ bi tha cho hắn, tác thành cho hài nhi.”



Một tay Vinh thái hậu túm lấy vạt áo trước ngực, tay còn lại thì che miệng khóc không thành tiếng, đau khổ cũng không thành tiếng. Đứa trẻ này... vậy mà lại cầu xin bà như vậy, đây là lần đầu tiên mà cũng có thể là lần cuối cùng hắn làm vậy, trái tim bà như bị cắt đi từng thớ.



Sở Hồng nhìn Sở Tuyệt đến sững sờ.



Ngay cả Trác ma ma đang đứng một bên cũng đong đầy cảm xúc xúc động nhìn về phía Sở Tuyệt.



Sở Tuyệt trịnh trọng quay sang khấu đầu phục bái Sở Hồng, trịnh trọng cầu xin: “Thỉnh cầu hoàng huynh tác thành, ban hắn cho thần đệ.”



Trong giây phút này, Sở Hồng không cách nào mở lời, thay vì nói là kinh ngạc chi bằng nói rằng là chấn kinh.







Cùng lúc đó, trong một căn nhà của người dân nằm tại ngoại thành, Lam Vân đang thoải mái bước ra từ phòng tắm khi vừa tắm nước nóng xong.



Pháp Không cùng với bốn bóng đen có diện mạo khác nhau bên trong đại sảnh trông thấy nàng đều đồng loạt cung kính đứng dậy: “Công chúa...”



Lam Vân khoát tay, mọi người đều im bặt mà lui về đứng sang một bên.



Lam Vân ngồi xuống ghế chủ vị, nhận lấy ly nước còn nóng do Pháp Không dâng lên. Nàng cầm bằng hai tay cố đón lấy hơi ấm toả ra từ ly nước.



“Công chúa, thuộc hạ không hiểu tại sao người lại để lộ ra sơ hở trước mặt bốn tên kia, làm vậy không phải rất dễ khiến người ta nảy sinh nghi ngờ hay sao?” Pháp Không nói ra nỗi nghi hoặc khó hiểu trong lòng mình.



“Bọn họ đối với ta, hữu dụng.” Dụng người, quy tắc đầu tiên là phải lấy được lòng tin, đây chính là điểm cơ bản và quan trọng nhất.




Một trong số những tên bóng đen cau mày: “Suy nghĩ của công chúa là Dã Lang thực ra cũng đang đợi thời cơ?”



“Ra là như vậy.” Pháp Không bất ngờ ngộ ra.



Trông thấy ông nghiệm ra rồi, trong lòng Lam Vân không khỏi có chút hài lòng, đem bức thư đã khô nhét vào phong bao, rồi lại niêm phong bằng nến.



“Dã Lang kia nếu trong lòng đã có ý làm loạn, vậy thì tại sao công chúa còn mở đường để thuộc hạ lẻn vào phòng của Sở Cửu Nhi điểm mê tình... A, thuộc hạ hiểu rồi.” Ám Ảnh hoá trang tiểu đồng kinh ngạc reo lên, sau đó không ngừng nhìn về phía Lam Vân nói với sự vẻ vui mừng đầy khuất phục: “Thuộc hạ phục sát đất.” Nếu như thế thì Dã Lang sẽ có đường lui tốt nhất, đó là đổ hết mọi chuyện lên đầu tứ bá.



Dã Lang là tướng quân tiên phong, là một trong những đại tướng đắc lực nhất của Sở Tuyệt nên Sở Hồng sẽ không giết chết hắn. Nhưng cũng không thể khinh thường giá trị của hắn được, cộng với việc Dã Lang lại dám làm như thế này, hiển nhiên cũng đã sẽ suy xét đến Sở Tuyệt, điều này nói rõ Sở Tuyệt thực ra cũng tán đồng.



Nếu như vậy thì đến lúc đó, Sở Hồng căn bản không thể làm gì được Dã Lang. Cứ cho là Sở Hồng đổ hết trách nhiệm lên đầu bốn kẻ gây họa kia thì cũng không cách nào thay đổi được cục diện mà Dã Lang đã xáo trộn. Dã Lang có ý muốn cưới Cửu công chúa, há có thể trơ mắt đứng nhìn Sở Cửu Nhi đến nước Chu hoà thân sao?



Công chúa thực là quá lợi hại, không mất một binh một tốt nào mà đã có thể lấy địch tấn công địch, thế trận hỗn loạn.



Lam Vân mỉm cười, đưa cho Pháp Không bức thư nhà đã được viết xong: “Lúc thời điểm thích hợp, thêm dầu vào lửa, làm ít mà công to. Tuy là thành quả đến chậm, nhưng lại có thể thấm nhuần vạn vật lặng không lời, không phải sao?” Vận dụng trí tuệ vào những thứ người khác không hề biết, còn những thứ người khác không biết vận dụng lại có thể để ta sử dụng. Tiềm mưu vu vô hình, thường thắng mà không cần tranh đấu, tổn phí chính là tinh hoa của Quỷ Cốc Tử.



Vì lẽ ấy mà người sùng bái ông khá ít, không phải không ai hiểu ông mà là vì không ai có thể thực sự làm được giống như ông đã làm. Lấy trời đất là một ván cờ, vạn vật là những quân cờ vẫy vùng ngang dọc. Cái gọi là lưu tiếng thơm thiên cổ, danh truyền trăm đời, đối với ông mà nói vốn không phải thứ mà ông theo đuổi. Thứ ông theo đuổi là trời đất đều hư vô, vạn vật đều mù mịt, thế mà lại chỉ có ông tự phụ dùng ánh mắt lạnh lùng, bàng quan mà nhìn.



“Kể từ khi giữa trời và đất có hợp li, có bắt đầu và kết thúc, vạn vật vạn sự bắt buộc phải có vết nứt, vấn đề không thể không nghiên cứu tường tận. Muốn nghiên cứu được vấn đề này, thì phải dùng phương pháp tách - nhập, người có thể dùng được cách này thì chính là thánh nhân. Thánh nhân là sứ giả của đất trời. Khi thói đời không cần ngăn chặn thì phải ẩn cư thật kĩ, để chờ đợi thời cơ; lúc thói đời có thể chống lại, có thể hợp tác với bề trên, có thể đôn đốc bề dưới, có thể dựa vào, có thể tuân theo, như vậy thì đã trở thành thần hộ vệ của đất trời.*”



(*) Câu nói của Quỷ Cốc Tử.



Nhìn xem, thần tượng mà nàng sùng kính, đây là kiểu tự tin như thế nào đây?



“Nhưng mà, ngộ nhỡ tứ bá kia đẩy công chúa ra thì phải làm sao?” Công chúa đã nói rằng bọn họ thông minh tuyệt đỉnh, mà bọn họ lại biết công chúa có điểm bất thường, vậy thì có thể hoài nghi công chúa hay không?



Lam Vân lại ngồi xuống chiếc ghế mềm, đón lấy ly nước Ám Ảnh vừa thay cho nàng rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, bình thản mà kiên định đáp: “Bọn họ sẽ không đâu.”



Pháp Không trông thấy thần sắc của nàng như vậy, bèn nhớ lại sự tín nhiệm của công chúa với Mộc Vũ khi trước, ông nói: “Thuộc hạ không hiểu, công chúa rốt cục có nguyên do thế nào mà lại tin tưởng bọn họ sẽ không làm thế?”