Phượng Kinh Thiên

Chương 257 : Đi săn mùa đông ở nước sở (1)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Phúc công công nhẹ than một tiếng. Thật là nghiệt duyên mà!



Sở Tuyệt nhìn ánh mắt vừa ngỡ ngàng hoang mang vừa ẩn chứa nỗi bất an của Lam Vân, trái tim lạnh lùng vô cảm đột nhiên đau thắt từng cơn, nhưng dù sao thì biết đau1đớn cũng tốt hơn vô cảm nhiều lắm rồi.



Hắn thậm chí còn cảm thấy, như thế này cũng tốt.



Ít nhất hắn ta sẽ không đắc đạo thành Phật, biến mất khỏi nhân gian này mãi mãi.



Nhìn bọn họ rời đi, Lam Vân ngây ngẩn. Hắn đột nhiên nói:8“Phúc công công, vừa nãy tiểu tăng... làm gì sai sao?”



Mí mắt Phúc công công giật giật. Sau khi suy nghĩ một lát, ông ta lên tiếng chỉ vẽ cho hắn đôi điều: “Quốc sư, mặc dù người là kẻ xuất gia, nhưng dù sao thì vẫn có2sự khác biệt nam nữ với vương phi. Người tặng cho vương phi một cuốn kinh thư, thật ra chuyện này cũng không có gì to tát, nhưng thân phận vương phi quá đặc biệt, chẳng may sau này có kẻ nào vu vạ người và vương phi4có tư tình, việc này... việc này quả thật không hay chút nào.”



Thái hậu chẳng thèm quan tâm hoàng thượng đã đồng ý hôn sự với nước Chu rồi, bà bất chấp tất cả mà hạ ý chỉ đồng ý việc Dã Lang cầu hôn Cửu công chúa. Nhìn từ bên ngoài thì trên dưới Kinh thành cũng không nổi sóng gió gì quá lớn.



Sự kiện bất ngờ này ít nhiều vẫn nằm trong dự đoán của những kẻ thông minh. Dù đã có dự đoán trước nhưng khi kết quả thật sự xuất hiện rồi, bọn họ vẫn không tránh khỏi có chút kinh ngạc.



Chuyện xảy ra đúng với dự đoán cũng được, không đúng cũng chẳng sao. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì sự đấu đá giữa thái hậu và hoàng thượng cũng đã kết thúc, bọn họ không nên và cũng không thể nói bất cứ điều gì cả.



Thật ra, lúc thái hậu hạ ý chỉ đồng ý hôn sự, mấy vị đại nhân nổi tiếng chính trực dám lên tiếng can gián* của Ngự Sử Đài và Tông Chính Đại Lý Tự đã hăng hái chuẩn bị vạch tội thái hậu tham dự quá nhiều chuyện triều chính. Đã mấy đêm liền, bọn họ vắt óc suy nghĩ viết một bản tấu chương hoàn chỉnh, còn chưa kịp trình lên hoàng thượng thì mới đầu buổi chầu triều sáng hôm sau, bọn họ đã bị một thánh chỉ chặn họng không dám lên tiếng, tấu chương cũng không dám trình lên nữa.



(*) Can gián: can ngăn điều sai trái.



Bởi vì, hoàng thượng đã hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ: thái hậu thành tâm lễ Phật, dốc lòng tu hành ở Từ Diên Cung, từ nay về sau sẽ không bao giờ quan tâm đến bất cứ việc phàm trần nào nữa. Nếu không được hoàng đế ân chuẩn, không ai được phép đến quấy rầy bà, bằng không sẽ bị chém ngay không được khoan hồng!




Mặc dù, xét trên một mức độ nào đó thì quy định này thật không công bằng chút nào. Tuy nhiên, nếu xét trên một phương diện khác thì nó lại rất công bằng.



Cuộc săn thú mùa đông ngày mồng năm tháng chạp do trong cung tổ chức chủ yếu dành cho con cái dòng dõi quý tộc, nhưng mỗi năm đều có thêm mười dân thường tham gia. Những người này đều là những thanh niên trai tráng xuất sắc nhất được tuyển chọn thông qua các cuộc thi thử từ khắp các tỉnh thành trên cả nước.



Vì vậy, ba ngày này cũng là ba ngày hội lớn của các cáo mệnh phu nhân và thiên kim tiểu thư trong Kinh thành.



Công tử trẻ tuổi tìm sự nghiệp, quan văn quan võ tìm học trò nối nghiệp, thiên kim tiểu thư tìm chồng, còn các cáo mệnh phu nhân lại muốn tìm con rể.



Nơi tổ chức mỗi năm đều do hoàng đế lựa chọn. Năm nay, cuộc đi săn được tiến hành ở khu săn bắn vùng ngoại ô phía Bắc.



Lam Vân buông mành cửa xe ngựa, sắc mặt trở nên u ám. Nàng vừa thò đầu ra nhìn trước nhìn sau, bất kể là trước hay sau thì đội quân này vẫn dài dằng dặc không thấy bến như thế.



Cuộc đi săn mùa đông ở nước Sở còn trọng đại và long trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, ngay cả nữ thân quyến cũng vô cùng hăng hái hào hứng đi theo. Nếu là bình thường, nàng quả thật đã nghĩ những người phụ nữ này cũng đi luyện tập để vào đội quân chính thức, chuẩn bị sẵn lúc cần điều động cho chiến tranh đấy.



Pháp Không nhìn khuôn mặt ngưng trọng của nàng, đôi mắt tăm tối lóe lên ánh nhìn chán nản và đau lòng.



Ngay cả ông cũng không thể không thừa nhận, so với nước Sở, nước Đại Nguyên quả thật ngoài mạnh trong yếu rồi.



Hoàng thượng chỉ quan tâm đến cường quyền độc tài, không thể tha thứ dù chỉ một tội lỗi nhỏ nhất. Ngài trị quốc thậm chí còn không bằng vị hoàng đế trẻ tuổi của nước Sở nữa.



Giây phút này, sự dao động trong nội tâm ông thật không thể nói nên lời. Ông chỉ có thể... dập đầu bái lạy Lam Vân.