Phượng Kinh Thiên
Chương 275 : Quyết không thay đổi (1)
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
Trong lầu các ấm áp đến mức khiến cho xương cốt của người ta đều trở nên biếng nhác, thế nên Lam Vân nhất thời lười nhác đứng dậy.
Sở Tuyệt thấy hắn như vậy, bèn bước ra ngoài bưng1một chiếc bàn nhỏ đặt trên tháp mỹ nhân.
Lam Vân nâng mắt liếc nhìn Sở Tuyệt, thấy hắn lại xoay người tiếp tục bưng một chậu nước sạch ấm nóng từ ngoài vào đặt trên bàn.
Sở Tuyệt nhìn Lam8Vân, thấy cả buổi mà hắn vẫn chưa nhúc nhích, chần chừ một lúc mới hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi rửa sao?” Thật ra hắn cũng muốn lắm, nhưng lại lo lắng Lam Vân không vui.
Lam Vân không2lên tiếng mà chỉ chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy chiếc khăn hắn đưa qua, nhúng nước rồi chà lau, sau đó giương mắt nhìn Sở Tuyệt, đôi mắt sáng trong khẽ rung động, lại tựa như không chút4để ý mà gọi hắn: “Sở Tuyệt.”
Nghe hắn gọi mình, nét mặt Sở Tuyệt không hề dao động, nhưng trong mắt lại trở nên nhu hòa. Hắn thích một mình ở chung với Lam Vân, bởi thỉnh thoảng Lam Vân sẽ gọi hắn là Sở Tuyệt giống như bây giờ.
Xưa nay, Sở Tuyệt chưa từng nghĩ rằng tên mình dễ nghe, nhưng khi cái tên ấy được cất lên từ đôi môi của Lam Vân, hắn lại cảm giác hết sức êm tai.
Lam Vân thản nhiên rũ mắt, lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu như... ta bắt ngươi nhất định phải chọn giữa ta và nước Sở, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”
Sở Tuyệt sững sờ.
…
Chớp mắt đã bước vào hai ngày cuối cùng của một năm. Khắp nơi ở Kinh thành đều lan tỏa bầu không khí vui mừng, giăng đèn kết hoa tạm biệt năm cũ, chào năm mới đón tết.
Trà lâu Tín Dương lại rất vắng vẻ, cả nhà Bình thúc và Tiểu Hổ Tử đều về quê mừng năm mới, trà lâu khá lớn cũng chỉ còn lại một mình Ninh Thanh.
Không đúng, còn có Lam Vân và Pháp Không, hai người từ Chiến Vương Phủ đến trà lâu Tín Dương vào lúc gần hoàng hôn.
Bàn ghế trong đại sảnh ở lầu một đều đã đem đi cất nên trông rất vắng lặng và trống rỗng.
Nếu không phải Lam Vân đã ngộ được tinh túy trong đó, cho dù Ninh Thanh có truyền tâm pháp cho hắn, thì đối với Lam Vân cũng chỉ là trăng trong nước mà thôi.
Năm ấy, Thiên Lạc Tán Nhân rộng rãi lưu truyền nhạc phổ của khúc đàn này, thực ra là hy vọng một ngày kia sẽ có người có thể lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của nó, để khúc nhạc này không đến mức bị thất truyền đời sau.
Nếu đã không có nghĩa vụ cũng chẳng có môn quy, không bái sư thì chính là kẻ ngốc, huống chi nàng cũng cần phải học tâm pháp này.
“Đồ đệ bái kiến sư phụ.” Lam Vân rót một tách trà, trịnh trọng hành lễ bái sư với Ninh Thanh.
Ninh Thanh đứng ở đó, nhận lấy tách trà mà hắn kính cẩn dâng lên rồi khẽ nhấp một ngụm, sau đó chân thành nhận ba lạy của Lam Vân. Danh phận sư đồ thành lập từ đây.
“Đứng lên đi.”
“Vâng, Ninh... sư phụ!” Lam Vân kịp thời sửa miệng.
Nghe hắn gọi một tiếng sư phụ, trong mắt Ninh Thanh hiện lên một chút khác thường. Bất luận thế nào, chuyến đi lần này không hề uổng phí, cuối cùng cũng có chút gặt hái. Tuy không có lòng dạ tìm kiếm con dâu như nương muốn, ít nhất hắn cũng thu được đồ đệ khiến hắn cực kỳ yêu thích và tán thưởng.
“Không cần thay đổi.” Bảo Lam Vân trịnh trọng bái sư, cũng chỉ để có thứ ăn nói với mẹ và phái Phiêu Miễu Hư Vô mà thôi.
“Vâng, Ninh đại ca.”
Sau khi Lam Vân đứng dậy thì lập tức lui sang một bên rũ mắt cúi đầu, trong lòng nhất thời xuất hiện một chút câu nệ, hai chữ “sư phụ” không thể đánh đồng với hai chữ “thầy giáo“. Ở thời đại này, thiên địa quân thân sư*, vị trí của sư phụ chỉ đứng sau cha mẹ.
(*) Thiên địa quân thân sư: trời, đất, vua, người thân, người thầy.
Ninh Thanh đặt chén trà xuống: “Đệ không cần phải câu nệ.”