Phượng Kinh Thiên

Chương 283 : Nước chu trả lời (3)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Sở Hồng híp mắt lại, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Sơ Nguyệt bằng ánh mắt thâm độc tàn nhẫn đến thấu xương. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi, dám, lừa, gạt, trẫm.”



“Không, không, hoàng thượng, không phải như thế, không phải...” Bạch Sơ Nguyệt hoảng sợ lắc đầu. Nàng không nói được gì ngoài câu không phải.



Lam Vân lạnh nhạt thở1dài, Bạch Sơ Nguyệt không sai khi dùng tất cả tâm tư để thay đổi số phận của mình, mà nàng ta sai ở chỗ đã dùng không đúng cách. Sở dĩ Bạch Sơ Nguyệt dám to gan như vậy, là vì nàng quá tự tin, không biết cái gọi là hiệu ứng cánh bướm *.



(*) Hiệu ứng cánh bướm: là một cụm8từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề2cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.



“Tiểu tăng đã nói những thứ nên nói, cũng đã nói những thứ không nên nói, còn lại phải do tự bệ hạ định đoạt. Tiểu tăng xin cáo từ.” Lam Vân hờ hững hành lễ, sau đó quay lưng rời đi.



Ở thế giới này, được làm vua thua làm giặc, mặc kệ4thắng hay thua đều phải tự chịu trách nhiệm.



Lam Vân không quan tâm vận mệnh kiếp trước của Bạch Sơ Nguyệt như thế nào, bởi nếu nàng đã có thể mở mắt ra trên thế giới này, há chẳng phải đây là một sự thay đổi về mặt ý nghĩa nào đó?



Mặc kệ ra sao, Sở Hồng nhất định sẽ không buông tha Bạch Sơ Nguyệt. Có lẽ... nàng có thể mượn kết cục của Bạch Sơ Nguyệt để trải đường cho mình.



Bây giờ, Sở Hồng chỉ muốn biết người phụ nữ này đã làm những chuyện gì ảnh hưởng đến đại nghiệp giang sơn của hắn, vì thế chẳng có lòng dạ để ý đến Lam Vân, cũng mặc nàng rời đi.



Suy xét đến việc phụ thân của Bạch Sơ Nguyệt là sứ thần đi sứ nước Chu vẫn chưa về Kinh, nên Sở Hồng không hề vội vã ban cái chết cho Bạch Sơ Nguyệt mà chỉ giam lỏng nàng ở tẩm cung, còn cho người canh giữ. Đợi sau khi Bạch đại nhân trở lại Kinh thành, hắn sẽ xử lý sau cũng không muộn.



Thế nên, ngoài Lam Vân và những người bên cạnh Sở Hồng ra, không ai biết Nhất phẩm Hiền phi nhận được vinh sủng nổi bật trong hậu cung đã bị giam lỏng. Người trong hậu cung còn đang suy đoán rằng, có phải Hiền phi đã hoài long thai hay không, vì thế hoàng thượng mới hạ chỉ không cho phép bất cứ ai đến làm phiền.



Một chút hơi lạnh cuối cùng của mùa đông cũng lặng lẽ tan biến, ánh mặt trời ấm áp, làn gió dịu lại, nước cũng trong xanh.



Vào trung tuần* tháng hai, sứ thần đi sứ nước Chu đã quay lại Kinh thành, không những thế còn trở về cùng với thái tử điện hạ của nước Chu. Hắn không mang đội danh dự, nhưng lại dẫn theo năm trăm kỵ binh tinh nhuệ cùng một bức thư do chính hoàng đế nước Chu tự tay viết.



(*) Trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.



Kết quả vượt ngoài dự đoán này đã làm Kinh thành nước Sở gợn lên ngàn lớp sóng, cũng khiến tất cả mọi người đều sửng sốt khó hiểu!
Thấy công chúa nước mắt đầm đìa, Tiểu Đậu cũng nức nở không thành tiếng.



Nhìn thấy nước mắt của Chu Lam Nhi, Tần Hằng cũng mỉm cười, nhưng viền mắt của hắn lại ẩm ướt. Tuy hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến hoàng thượng quyết định như vậy, hắn cũng không muốn suy nghĩ sâu xa rằng quyết định này có thể sẽ khiến nước Chu lâm vào khói lửa chiến tranh hay không, bởi giây phút giờ đây, hắn chỉ có vui mừng mà thôi. Cuối cùng, nàng đã không cần phải chịu uất ức nữa, tất cả mọi thứ, vốn dĩ không nên do một nữ tử yếu đuối như nàng gánh vác.



Thấy mọi người đều xúc động rơi lệ, Kim cô cô cũng xúc động theo. Thế nhưng, bà đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?



Tại sao hoàng thượng lại... lại đưa ra quyết định như thế?







Cùng lúc đó, ở Thanh Ba Viện, Lam Vân kinh ngạc nhìn Pháp Không: “Chuyện này là thật sao?”



Phát Không gật đầu: “Vô cùng chính xác.”



Lam Vân đứng lên, nhíu chặt mày lại, hành vi của hoàng đế nước Chu thật sự mâu thuẫn. Nếu nói ông ta không muốn liên minh hòa bình với nước Sở, vậy ông ta uống lộn thuốc gì mà đã bắt con gái mình gả đến đây? Bây giờ lại tốn công muốn đưa nàng về?



“Công chúa, tình hình bây giờ có biến, sẽ không...”



Lam Vân vung tay ngăn lại lời nói thầm của Pháp Không, sau đó nghiêm mặt trầm tư trong phút chốc mới thấp giọng bảo: “Cứ yên lặng quan sát thay đổi trước đã.”



Tuy không biết trong lòng hoàng đế nước Chu đang tính toán điều gì? Nhưng với tình hình trước mắt, vị hoàng đế nước Chu này cũng không giống như đang làm bộ, rất có thể sẽ giúp nàng giảm bớt được bước cuối cùng.



Lam Vân lại ngồi xuống ghế, ấn đường của nàng nhíu chặt, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang.



Pháp Không không dám lên tiếng quấy rầy, nhưng ông cũng cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu trước sự thay đổi đột ngột như vậy.



Thật lâu sau, Lam Vân mới híp mắt lại, chậm rãi nói: “Sai người làm tốt việc chuẩn bị, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào.”