Phượng Kinh Thiên
Chương 285 : Đồng ý điều kiện (2)
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
“Đúng thế, cứ như vậy mãi, há chẳng phải chúng ta đã tỏ ra mình sợ nước Chu bọn họ sao?”
“Giặc Chu tưởng nước Đại Sở chúng ta là nơi nào cơ chứ?”
“Đúng vậy, tuyệt đối không được.”
“Xin hoàng thượng hay suy xét kĩ!”
Sắc mặt Sở Hồng trầm xuống, lạnh lùng nhìn xuống bọn họ. Âm thanh của mọi người nhỏ dần, cuối cùng không ai dám nói bậy nói bạ1nữa.
Sở Hồng nhìn Tĩnh vương: “Vương thúc nói lý do thử xem.”
Tĩnh vương nặng nề ngẩng đầu: “Ba điều kiện của hoàng đế nước Chu, điều thứ nhất bắt chúng ta cắt đất nhường cho chúng, chuyện này tuyệt đối không thể được.”
Tất cả mọi người đều gật gù, Sở Hồng cùng gật đầu. Việc này tuyệt đối không thể xảy ra được.
“Hoàng đế nước Chu đã nói thẳng trực tiếp8ý đồ của mình, vậy thì ông ta muốn được ăn cả ngã về không hay là trong đầu ông ta đã dự tính trước mọi việc cũng chẳng sao. Tóm lại, việc này đã nói rõ rằng, nước Chu không muốn tiếp tục hòa hảo với chúng ta nữa.”
Mọi người đều tiếp tục gật gù.
“Thần xin nói thẳng, nước Sở ta và nước Chu chiến loạn liên miên, Chiến vương2thống soái ba quân, trấn thủ biên cương, mấy năm nay cũng chưa từng để nước Chu dành được chút lợi ích nào, đều là nước Chu tự lui binh để kết thúc chiến tranh mà thôi.”
Khuôn mặt tướng sĩ vô cùng tự hào kiêu ngạo nhưng Sở Hồng lại nhíu mày.
Tĩnh vương đột ngột chuyển đề tài, giọng nói vô cùng sắc bén: “Nhưng, chúng ta cũng không hề kiếm4được lợi ích thực tế nào.”
“Ý của vương thúc là, lần này nước Chu mạnh mẽ, thậm chí là hung hăng ngang ngược như vậy là vì bọn họ đã quyết định dốc toàn bộ sức lực quốc gia để đánh lại chúng ta sao?”
“Thần e rằng đúng là như vậy.” Nếu như nước Chu lấy toàn lực để tấn công, vậy ắt phải là thế cục một mất một còn. Đến lúc đó, ai mà biết được tình hình chiến trận sẽ như thế nào? Sở dĩ ông đồng ý với ý kiến đưa Chiêu Bình công chúa trở về, là vì ông muốn chừa lại đường sống cuối cùng nếu lỡ xảy ra chuyện.
Chư thần đưa mắt nhìn nhau, ai ai cũng yên lặng không lên tiếng.
Sở Hồng híp mắt, dường như có ánh sáng rét lạnh lóe lên trong mắt hắn: “Theo ý kiến của vương thúc, nước Chu thật sự có kẻ có thể gánh vác trách nhiệm lớn lao này sao?” Nếu nước Chu không có thống soái thiên tài, thì cho dù nước Chu có ngàn vạn hùng quân đi chăng nữa, cho dù bọn chúng dốc toàn lực quốc gia đi chăng nữa, nước Sở cũng không sợ. Sở dĩ, nước Sở có thể xưng bá, tuyệt đối không chỉ ỷ vào binh hùng tướng mạnh không đâu, mà quan trọng nhất chính là bọn họ có vô số tướng sĩ có thể gánh vác đại sự.
Lúc còn cách giờ ngọ hai khắc nữa, thái tử nước Chu dẫn năm trăm binh mã tinh nhuệ vào thành. Thế nhưng khi vừa vào thành, bọn họ đã bị chìm ngập trong tiếng la hét phẫn nộ của dân chúng tứ phía ùn ùn kéo đến.
“Đã gả đến nước Sở chúng ta rồi thì nàng ta đã không còn là Chiêu Bình công chúa nữa.”
“Đúng vậy, xuất giá tòng phu, dù có chết thì nàng ta cũng phải chết ở đất Sở.”
“Rốt cục nước Chu có hiểu câu ‘con gái lấy chồng như bát nước hắt đi’ không vậy?”
“Đúng thế, nước Chu quả thật ngang ngạnh, ngu xuẩn, không biết lí lẽ!”
“Không đồng ý cho Chiến vương phi trở về. Nàng ta đi rồi, há chẳng phải làm mất hết mặt mũi Chiến vương sao?”
“Đúng, không đồng ý.”
Nghe tiếng kêu gào la thét phẫn uất của dân chúng Kinh thành nước Sở, thái tử nước Chu có chút ngại ngùng, cảm thấy vô cùng bất an. Hắn thật sự không ngờ dân chúng nước Sở lại sùng kính Sở Tuyệt đến như vậy.
Uy Vũ tướng quân nhìn dân chúng đang kích động phẫn nộ tứ phía, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị hẳn, thấp giọng dặn dò binh lính hai bên: “Để ý một chút, đừng để thái tử bị thương.”
Ở Kinh thành nước Sở, dưới chân thiên tử, nước Sở điều động quan binh và cấm quân đương nhiên cũng là để bảo vệ an nguy của thái tử nên khả năng khiến thái tử bị thương đến tính mạng là không cao, nhưng khiến người bị thương nhẹ chính là hi vọng của nước Sở. Đều là dân chúng bình thường cả, bảo bọn họ phải làm sao bây giờ?
Lúc này, Chiến Vương Phủ đã bị dân chúng chen lấn chật như nêm cối.
Trọng La đi trước mở đường. Sau một tràng tiếng cồng chiêng vang lên, dân chúng dần yên tĩnh trở lại. Xe ngựa của hoàng thượng đã đến rồi.
“Hoàng thượng giá đáo! Hoàng hậu nương nương giá đáo!” Một giọng nói the thé cất lên.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tất cả mọi người đều quỳ xuống, đồng loạt hô to vạn tuế!
Lúc này, thái tử nước Chu – người đến đón Chiêu Bình công chúa cũng vừa đúng lúc đi tới.
Chu thái tử cưỡi ngựa, người ngựa hai bên đứng sừng sững thẳng tắp, nhất thời không ai mở miệng lên tiếng.