Phượng Kinh Thiên

Chương 300 : Tình cảm bộc phát (2)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Thấy dáng vẻ nàng im lặng như đang buồn phiền, Tần Hằng cũng nôn nóng, vội vàng nói: “Bọn họ không có ý kiến gì. Lam Nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.”



Chu Lam Nhi ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt bởi vì gấp gáp mà không biết làm thế nào mới tốt, nhịn không được nữa mà bước lên1trước một bước ôm hắn vào lòng.



Cả người Tần Hằng cứng lại, hai cánh tay không biết nên để vào đâu.



“Tần Hằng, ta tin chàng, tin rằng chàng sẽ đối xử tốt với ta.”



Cánh tay mất tự nhiên của Tần Hằng rốt cuộc cũng học được cách đặt trên người nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực mình, trên gương mặt nghiêm túc lạnh lùng8lộ ra một nụ cười ngây ngốc: “Ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, chỉ đối tốt với một mình nàng.”



Chu Lam Nhi nước mắt lưng tròng, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười: “Đây là chàng nói đó nhé, cả đời chỉ đối tốt với một mình ta.”



Tần Hằng gật đầu thật mạnh: “Ừ, cả đời chỉ đối tốt với một mình nàng,2vĩnh viễn không có người khác.”







Đang trong mùa hè nóng nực, nơi biên quan trước giờ hẻo lánh cũng bởi vì được phủ một màu xanh mà lộ ra một chút sự sống. Ngoại trừ thời tiết nóng bức không nói làm gì, thì hôm nay quả thực là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh thăm thẳm.



Trên bãi cỏ xanh mướt, có một doanh trướng4hạ trại, phía xa xa có đàn ngựa chiến, cũng có không ít các thương binh đang nghỉ ngơi.



Tấm màn trong một doanh trướng khá lớn được vén lên. Dã Lang bước ra ngoài, ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía bên trái rồi nhìn xa xăm, nơi thấp thoáng một bóng người đứng trên sườn núi như một gốc cây lại như một pho tượng vậy.



“Đừng nghĩ nhiều nữa, đây không phải lỗi của ngươi.” Bạch Lang bước ra, thuận theo ánh mắt hắn, nhàn nhạt nói.



Giọng Dã Lang buồn rầu: “Ta biết, nhưng mà...”



“Nếu như ngươi biết, thì đừng nhưng nhị gì nữa. Vương gia không phải đã nói rồi sao, ngươi không những không có lỗi, mà ngược lại còn là một đại công thần.” Nếu như đợi đến lúc nước Sở chinh phạt nước Đại Nguyên, nước Chu này tấn công từ sau lưng, hai mặt đều là địch, vậy thì mới thật sự nghiêm trọng.



Dã Lang trừng mắt với hắn: “Ta chỉ là muốn nói, vương gia còn muốn đứng ở đó bao lâu nữa?”



“Đừng xem thường vương gia, người đang suy nghĩ.” Bạch Lang nói.



Dã Lang trừng mắt với hắn một cái: “Ngươi xem thường ta.” Hắn chưa từng xem thường vương gia.



Bạch Lang nhìn Dã Lang lấy cớ đi xem xét tình hình thương binh mà bước nhanh tránh né, khẽ mỉm cười, lại ngẩng đầu nhìn về phía chủ tử đứng bên sườn núi như một pho tượng, nhẹ than một tiếng. Suy nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định đi qua dò xét tâm tư của vương gia. Nếu vương gia cứ đứng như vậy, sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí trong quân đội.




Đi trên đường núi, xe ngựa dù có tốt thế nào cũng khó tránh việc lắc lư cực độ, Nguyên Vô Ưu đã ngồi xe ngựa thành thói quen nhưng vẫn xém chút là nôn hết bữa sáng ra ngoài.



Đào Dao có chút lo lắng, nhưng đoạn đường này quả thực không tốt, ông cũng không có cách nào khác.



Đi gần hai canh giờ, cuối cùng mới có thể vào quan đạo, Đào Dao âm thầm thở nhẹ một hơi.



“Công chúa, người không sao chứ?”



“Không sao, dù sao thì cũng đã vòng qua đến đây. Vào Viễn Tây.” Trong xe ngựa, giọng nói thanh lãnh của Nguyên Vô Ưu vang lên.



Trong lòng Đào Dao có chút kinh ngạc, nhưng lại không thể hiện trên mặt: “Vâng.”



Con đường Viễn Tây cần phải đi qua một cái đình nghỉ mát tên là Tam Lý Đình.



Một cô gái trẻ dìu một người phụ nữ đi từ đường núi ra quan đạo. Nhìn về phía Tam Lý Đình, sắc mặt cô gái ấy vui vẻ, nói với người phụ nữ: “Nương, phía trước có một cái đình, chúng ta qua bên đó nghỉ một lát.”



Người đàn bà gật gật đầu ngồi xuống ghế đá, sau đó lấy từ trong lòng ra một cái khăn rồi kéo đứa con gái qua, dịu dàng lau mồ hôi trên trán nàng.



Cô gái vội vàng tránh ra, phóng khoáng dùng tay áo tùy tiện lau mồ hôi trên trán, lại dịu dàng cầm lấy cái khăn lau mồ hôi cho người đàn bà: “Tam Lý Đình này là cái đình nhất định phải đi qua ở Viễn Tây. Nương, chúng ta ngồi đợi ở đây một lát, lát nữa có xe tới, chúng ta nhờ họ đưa ta đi một đoạn.”



Lời này vừa nói xong, một chiếc xe ngựa liền không nhanh không chậm mà đi tới, cô gái vui vẻ chạy ra.



“Phù Nhi...” Người phụ nữ thấy nàng lao ra ngoài như một mũi tên, lo lắng gọi tên của nàng.



Đào Dao mặt không biểu cảm nhìn người chạy ra ngăn xe ngựa.



“Đại thúc, người đi đường này chắc chắn là vào Viễn Tây Thành, xin người thương xót hai mẹ con ta mà đưa chúng ta đi một đoạn được không? Nương ta tuổi tác đã cao, thân thể không được khỏe.”



Đào Dao nhíu mày, người bên đường cản xe như thế này ông không phải gặp lần đầu, nhưng cô gái này cũng thật là không có mắt đi, đây là xe ngựa chứ không phải xe bò hay lừa, tùy tiện liền xông ra cản? Trên thế gian này làm gì có nhiều người tốt như vậy?



Nguyên Vô Ưu vén màn lên đánh giá người phụ nhân ngồi trong đình.



“Để bọn họ lên đi.”