Phượng Kinh Thiên
Chương 306 : Dư luận kinh thành (2)
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
Trong lòng bọn họ đều là Tam công tử Kinh thành nhưng Liêu công tử, tuy rằng sở hữu diện mạo nghiêm trang, gia thế xuất chúng, thế nhưng nghĩ đến tài hoa của vị công tử này được dùng để làm việc gì, những trái tim thiếu nữ non nớt không khỏi run rẩy, da đầu cũng bắt đầu tê rần, toàn thân nổi da gà cả rồi.
Khuôn mặt Liêu Thanh Vân toát ra1vẻ lạnh lẽo, buốt giá khiến cảnh tượng kích động trước mắt bởi vì thế mà trong chớp mắt trở nên yên tĩnh.
Chứng kiến tình cảnh này, Cố Lăng cười thầm trong lòng, cảm thấy chính mình và Thanh Vân cùng nhau đi dạo như thế này thật sự là bớt việc cho hắn, đến cả Cố Thu cũng chẳng cần phải mang theo để hầu hạ, tự nhiên đã có người bảo vệ họ8trên đường.
Tuy trong đầu suy nghĩ như vậy, nhưng gương mặt hắn lại vẫn mang theo nụ cười ôn hoà, chỉ thấp giọng nói: “Thanh Vân, ngươi mà cứ tiếp tục mang cái bản mặt hà khắc như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, tên của ngươi sẽ được mọi người dùng để tránh tà đấy.” Đám người này ai ai cũng tận lực né tránh hắn còn không phải bởi vì hắn2lúc nào cũng bầu bạn với xác chết sao, bình thường khuôn mặt đã chẳng biểu lộ bất kì cảm xúc gì bây giờ hắn lại còn bày ra bộ mặt nghiêm túc lạnh lẽo như thế nữa?
“Nếu thật sự có một ngày như vậy, quả thật là niềm vinh hạnh của ta, ta cầu còn không được nữa là.” Liêu Thanh Vân lạnh nhạt nói.
Nhìn nét mặt hắn chả chút gì gọi là sốt4ruột hay gấp rút mà ngược lại còn cảm thấy vinh dự, hạnh phúc vì điều đó nữa thì khoé miệng Cố Lăng có chút co giật, cảm thấy bội phục hắn.
Trước bao nhiêu ánh mắt vừa ái mộ vừa sợ sệt của các cô nương, hai người dừng lại ở trước Vọng Giang Các. Sau khi bước xuống xe, bọn họ dự định uống một tách trà trong lúc chờ đợi.
Dựa theo tính toán lộ trình và bức thư mà họ đã nhận được, khẳng định ngày hôm nay đoàn người từ Cố gia sẽ vào tới Kinh thành, nhưng thời gian cụ thể khi nào thì lại không nói rõ nên hai người họ cũng chỉ có thể đợi mà thôi.
“Cố đại nhân, Liêu công tử, mời!” Ông chủ của Vọng Giang Các từ xa đã nhìn thấy họ, liền từ trong chạy ra cung kính nghênh đón.
Đặt một gian phòng riêng, họ ngồi bên ô cửa sổ, thong thả thưởng trà, thong thả chờ đợi.
Tư thái thoát tục, tiêu sái của hai người đã khiến những trái tim yếu đuối sợ hãi trước một Liêu Thanh Vân lạnh lùng u ám của các vị cô nương khi nãy, dần dần bắt đầu đầu đập liên hồi trở lại.
…
Trước thời điểm ấy, tại quán trà lâu đối diện Vọng Giang Các, cũng tại vị trí ngay cạnh cửa sổ cũng có hai người đang ngồi.
“Doanh tỷ tỷ, nghe nói hai người tỷ muội nhà họ Cố kia nhan sắc đều xinh đẹp như hoa như ngọc.” Đào Phi Vũ chống tay lên bàn buồn chán nói với Lâm Doanh Doanh đang ngồi trước mặt.
Cố Lăng ghì chặt dây cương ngựa, Liêu Thanh Vân chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn một cái liền không hề quan tâm nữa.
“Tham kiến công tử.” Hộ vệ đi đầu tôn kính xuống ngựa hành lễ.
“Biểu thúc, đi đường thuận lợi chứ?” Cố Lăng mang theo ý cười hỏi thăm.
“Hồi công tử, tất cả đều thuận lợi, chỉ là... chỉ là mấy ngày trước, thời tiết chuyển lạnh, Thất tiểu thư bị nhiễm phong hàn, nhưng công tử yên tâm, tiểu thư đã uống thuốc đầy đủ nên không còn trở ngại gì nữa, bây giờ đang ở trong xe ngựa nghỉ ngơi.” Cố Biểu hết sức cung kính hồi đáp.
Mi tâm Cố Lăng nhíu lại: “Dẫn đoàn xe đi theo ta, trở về phủ trước rồi hẵng nói.”
“Tuân lệnh.” Cố Lăng lại một lần nữa trèo lên ngựa.
Giữa không biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của các cô nương, đoàn xe của Cố gia đã đến phủ Thị Lang của Cố Lăng.
Lúc đầu, Liêu Thanh Vân muốn tách ra một con đường khác để về Liêu phủ, nhưng lại bị Cố Lăng hét bắt đứng lại, để hắn về theo tiện xem bệnh tình của muội muội thế nào.
Xe ngựa Cố Y Y ngồi được trực tiếp kéo thẳng đến hậu viên, Liêu Thanh Vân cũng bị Cố Lăng vội vã lôi kéo đi đến đó.
Hai người vừa bước vào liền trở nên cứng đờ. Cả hai không dám tin mà dõi theo bóng lưng của một người, người đó chắp hai tay ra sau, dáng đứng thẳng tắp tràn đầy hứng thú ngắm nhìn bức họa chữ dán trên tường, trên bàn để một cái nón nhung đen che mặt mềm mại.
Hai người từ sự đờ đẫn dần tỉnh ngộ, hồi thần, không ai hẹn ai mà cùng lúc cảnh giác cực độ quan sát xung quanh căn phòng.
Nguyên Vô Ưu quay đầu, nhìn hai người họ, dịu dàng nở nụ cười, ý cười lấp lánh vương trên đáy mắt nàng: “Đã lâu không gặp.”
Liêu Thanh Vân cố đè nén tâm tình bị kích động đến nỗi như muốn nhảy nhót hân hoan, ánh mắt hắn từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, sau cùng mới dần dần trở về trạng thái trầm tĩnh, nàng ấy cuối cùng cũng đã trở về, cuối cùng cũng đã trở về rồi.