Phượng Kinh Thiên

Chương 319 : Mượn cơn gió của hoài vương (1)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Có người ngoài ở đây, Cố An An không còn hoạt bát như khi nãy nữa. Giờ đây, nàng ngoan ngoãn rũ mắt, cử chỉ chín chắn, so với Cố Bát muội lúc nãy thì hoàn toàn như hai người khác nhau, còn Cố Y Y từ đầu đến cuối vẫn trong đoan trang không thiếu nét dịu dàng.



Lâm Doanh Doanh không thể không thừa nhận, có lẽ nàng không thua vị Cố Thất tiểu1thư này về dung mạo hay khí chất, nhưng về xuất thân, nàng mãi mãi thua một khoảng cách lớn.



“Trong thành đồn rằng hai vị tiểu thư như hoa như ngọc, xinh đẹp động lòng người. Hôm nay được gặp, ta thực ra cảm thấy lời đồn này vẫn còn quá khiêm tốn, hai vị tiểu thư rõ ràng đẹp như tiên trên trời.” Lâm Doanh Doanh dịu dàng cười nói.



Cố An An híp mắt8lại, tại sao nàng nghe Lâm cô nương nói những lời này có vẻ rất chói tai nhỉ? Nàng ta đang khẩu phật tâm xà, châm chọc Cố gia có mưu đồ khác sao?



Trong lòng Cố An An có chút tức giận, nhưng nàng cũng không lên tiếng, bởi vì lúc này Cố Lăng huynh và tỷ tỷ đều có mặt, nên vẫn chưa đến lượt nàng nói chuyện.



Cố Lăng làm như không nghe thấy2mà mỉm cười, sau đó đứng dậy nói với Liêu Thanh Vân: “Thanh Vân, ở đây để cho mấy nữ tử các nàng ấy nói chuyện đi, chúng ta đổi nơi khác đánh tiếp nhé?”



Liêu Thanh Vân rất đồng ý với đề nghị này, hắn lễ độ gật đầu với bốn vị cô nương xinh đẹp mỗi người một vẻ kia, sau đó không nói lời nào mà bước ra ngoài.



Bốn nàng đều đứng dậy4tiễn họ.



Dõi theo Liêu Thanh Vân không chút lưu luyến, thậm chí từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt Đào Phi Vũ có chút hoảng hốt, dường như xuyên thấu qua bóng lưng người này để hoài niệm hắn của thuở xưa.



Từ lúc vì không muốn kích thích bá mẫu mà nàng chọn im lặng, không nói chuyện giúp hắn, từ lúc hai nhà Đào Liêu vì có khúc mắc nên không còn qua lại với nhau nữa, thì nàng biết rằng, mình đã sớm không còn bất cứ ý nghĩa nào với hắn!




“Đúng đó, lời của Bát tiểu thư nói rất có lý.” Lâm Doanh Doanh đồng ý tươi cười. Nàng coi như đã biết, không chỉ Cố Y Y tâm cơ sâu nặng, mà Cố An An này cũng giống vậy.



Quả nhiên, Đào Phi Vũ lập tức nhìn Cố An An với vẻ mặt biết ơn, cũng sớm quên sạch tâm trạng bài xích Cố An An vì Liêu Thanh Vân lúc nãy. Sau đó, hai người ngồi cạnh bắt đầu trò chuyện với nhau, thế mà lại xuất hiện cảm giác hối hận vì gặp nhau quá muộn.



Lâm Doanh Doanh thấy vậy thì hộc máu trong lòng, thầm mắng cô nương Đào Phi Vũ ngốc nghếch này. Khi khóe mắt nàng liếc sang Cố Y Y đang kín đáo theo dõi hai người trò chuyện hăng say, Lâm Doanh Doanh chậm rãi rũ mi, cầm lấy tách trà bên cạnh lên khẽ uống, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng dịu dàng.



Trong đình viện, các đình nghỉ chân, lầu các ngắm cảnh ở hậu hoa viên, mọi người đều kết bạn thành nhóm, cùng nhau dạo quanh Hoài Vương Phủ.



Đối với những vị khách tham dự trong ngày hôm nay mà nói, có thể có được cơ hội bước vào Hoài Vương Phủ vắng lặng nhất, gặp Hoài vương thần bí nhất, đã đáng để các nàng đây một chuyến. Thế nhưng, khi nghe thấy lời đồn xôn xao ở bên ngoài rằng Hoài vương sẽ chọn phi chọn thiếp vào hôm nay, đa số mọi người đều không mong mình được chọn.



Tuy phú quý tốt, nhưng sự phú quý này phải trả cái giá quá lớn. Dù rằng muốn trở thành người bề trên thì phải trả giả, nhưng các nàng lại không để ý đến việc Hoài vương mất sớm, đến lúc đó các nàng phải ở góa, cũng không quan tâm cha anh trong nhà xem các nàng như quân cờ, mà chuyện các nàng để ý là nếu thật sự bước vào tòa phủ đệ này, ngay cả cơ hội sinh một đứa con để sống cùng cũng chẳng kịp có thì Hoài vương đã ra đi rồi.



Cuộc đời như thế mới là xong thật rồi!



Mà lúc này, ở một góc trong hậu hoa viên, có hai người đang cảm thấy chán vô cùng, họ thở vắn than dài với nhau.



“Xem ra, Hoài Vương Phủ này thực sự có chút quạnh quẽ.”