Phượng Kinh Thiên
Chương 322 : Tượng đất ông thọ (2)
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
Hoài vương đưa mắt liếc nhìn, khuôn mặt ngược lại chẳng hề có sự dao động quá lớn, chỉ hờ hững mà đáp rằng: “Tam công chúa thật có lòng.”
Nguyên Tích Trân cũng chẳng bận lòng trước thái độ lạnh nhạt, bình thản của Hoài vương cho lắm. Tuy rằng miếng phỉ thúy này là vật phẩm thượng đẳng nhưng1mẫu phi từng nói, dù rằng Hoài vương bị giam chân tại phủ Hoài Vương nhưng bổng lộc được hưởng thì không hề nhỏ, hơn nữa số bảo vật quý hiếm tiên hoàng ban thưởng cho hắn nhiều không đếm xuể. Năm đó, khi Hoài vương chuyển tới phủ đệ riêng đã đem theo toàn bộ bảo vật cùng chuyển8đến Hoài Vương Phủ, cuộc sống hoàn toàn không phải lo nghĩ gì. Nàng ở lại Hoài Vương Phủ hai hôm cũng đã tận mắt chứng kiến, phủ Hoài Vương tuy là thanh vắng, cô quạnh nhưng đồ trang trí, ăn uống, quần áo vốn không hề nghèo nàn hay túng thiếu gì.
“Đúng rồi, Hoài vương thúc, để Tích Nhi2giới thiệu với người.” Nguyên Tích Trân mang biểu cảm tự chuốc khổ kéo tay Tứ công chúa đang trốn sau lưng nàng. Do đây là lần đầu tiên nàng ta đối mặt với quang cảnh lớn thế này nên không được tự nhiên thoải mái, nàng tiếp lời: “Hoài vương thúc, giới thiệu với người đây là Tứ hoàng4muội Trân Trân.”
Hoài vương lạnh nhạt di chuyển tầm mắt qua vị Tứ công chúa kia, sau đó gật đầu rồi mỉm cười với nàng: “Tứ công chúa.”
Đây là lần đầu tiên Nguyên Trân Trân mặt đối mặt với Hoài vương, hơn nữa ở đây lại nhiều người như vậy, trước khi đi mẫu phi đã dặn dò đi dặn dò lại không được phép gây ra bất kì sai sót nào, khiến tiểu cô nương như nàng hết sức hỗn loạn không biết nên làm sao cho phải.
Hứa Nhân đứng một bên đưa mắt liếc nhìn Tiểu Hoa Tử, nhanh nhẹn bước tới dâng lên hộp gấm trong tay, kính cẩn thưa rằng: “Nô tài Hứa Nhân tham kiến vương gia. Hồi bẩm vương gia, đây là quà mừng sanh thần mà Tứ công chúa tự tay chuẩn bị cho ngài.” Trông thấy Hoài vương thoát khỏi cảnh khốn khó, trong lòng Hứa Nhân cũng mừng thầm cho bản thân mình lúc đầu tham sống sợ chết, cam chịu để Tiểu Hoa Tử uy hiếp phải làm việc cho Hoài vương.
Nguyên Vô Ưu mỉm cười, cất lời đáp: “Đích thân chuẩn bị quà mừng sao? Phụ vương à, Vô Ưu cũng muốn xem thử Tứ hoàng muội tự tay chuẩn bị quà tặng gì cho người.”
Nghe thấy Hứa Nhân nhanh trí giải vây cứu nguy, lại nghe thấy tiếng Vô Ưu công chúa đáp lời, Quế Chi cô cô im lặng đứng một bên vì lo lắng cho Tứ công chúa mà không dám thở hắt ra, chỉ âm thầm lắc đầu rồi buông một tiếng thở dài. Bà nghĩ thầm trong bụng Vô Ưu công chúa này quả là khéo léo, hiểu chuyện đúng như những gì chủ tử đã nói thật.
Do đó mà Quế Chi cô cô mặt tươi như hoa, vừa nở nụ cười vừa tiến lên nhún gối hành lễ: “Hồi bẩm vương gia, Tứ công chúa vừa nghe nói sẽ đến mừng thọ vương gia thì người liền tự tay chuẩn bị món quà này. Tuy chỉ là món quà mọn nhưng đáng quý ở chỗ là Tứ công chúa đã đích thân chuẩn bị.”
Tứ công chúa khẽ thở phào một tiếng, sự sợ hãi đã bị đập tan nhưng ngay sau đó sắc mặt lại trở nên sốt sắng, căng thẳng nhìn chăm chú vào hộp gấm trên tay Hứa Nhân. Không ít người cảm thấy hiếu kì, ánh mắt như có như không rơi trên hộp gấm không lớn cho lắm kia. Mọi người thầm nghĩ bụng không rõ vị Tứ công chúa kia đã đích thân tặng quà gì cho Hoài vương?
Chắc không phải là đích thân chuẩn bị dăm món quà mọn đến là mất mặt giống như sanh thần năm nào nàng ta tặng cho hoàng thượng đâu nhỉ?
Không ít người có mặt tại đây đều nhớ lại món quà mừng thọ có ấn tượng sâu sắc mà Tứ công chúa dâng tặng hoàng tượng vào bốn năm trước. Khi ấy, nghe nói Tứ công chúa tặng hoàng thượng một hộp gấm đựng vài cục đất trong đó, khiến hoàng thượng hết sức không vui, nên từ đó trở đi người gặp Tứ công chúa ở đâu cũng đều thấy không thuận mắt.
Cố Lăng gom lại mớ tâm tình ngổn ngang không tên vào trong lòng, bỗng chốc tâm tình hắn lại run lên, vội ngước mắt nhìn sang Liêu Thanh Vân đang ngồi cạnh mình kia. Cố Lăng không khỏi sững sờ, cặp mắt bình tĩnh của Liêu Thanh Vân cũng đang quan sát lại hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Lăng nhận thấy trong lòng hắn xuất hiện một loại tâm tư không rõ từ đâu đến, khiến hắn muốn lẩn trốn nhưng lại cố hết sức tỏ ra không có chuyện gì mà giơ chung trà trên tay về hướng Liêu Thanh Vân rồi nhướng mày.
Liêu Thanh Vân có vẻ tự biết mà rời tầm mắt sang hướng khác, khẽ cúi đầu nghịch nghịch chén trà trong tay mình.
Cố Lăng thấy động tác này của Liêu Thanh Vân, hắn cũng cụp mắt xuống, dù rằng Thanh Vân không lên tiếng nhưng dường như hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài âm thầm của huynh đệ mình.
Trong đám đông, Trác Việt và Lữ Thục Viện sực tỉnh từ trong nỗi kinh ngạc, cả hai người đều thầm thở phào nhẹ nhõm, cùng nhìn nhau cười.
Kể từ khi bức tượng đất của Tứ công chúa được lấy ra, tâm trí cả hai người họ vẫn luôn căng như sợi dây đàn. Bọn họ muốn xem xem phản ứng của Hoài vương và công chúa Vô Ưu như thế nào. Nếu như Hoài vương và vị công chúa Vô Ưu kia là người không có trái tim, không nhờ được ngọn gió này để bay lên thì cũng thôi vậy.
Trác Việt dùng khuỷu tay huých Lữ Thục Viện, nhắc nhở nàng ta tí nữa đừng có mà chùn chân.
Lữ Thục Viện trừng mắt lại nhìn, nhưng lại khẽ gật đầu biểu thị quyết tâm của bản thân.
…
Trên một bàn yến tiệc khác, Đào Phi Vũ toan mỉm cười nhấc chung trà bên cạnh lên nhấp một ngụm. Cô mẫu chỉ hạ sinh hai vị hoàng tử, không hề hạ sinh công chúa, vậy nên nàng không thân quen với các vị công chúa này cho lắm và cũng chẳng có thiện cảm.
Nhưng hôm nay, hai vị Vô Ưu công chúa và Tứ công chúa lại khiến nàng bất ngờ, tuy nhiên điều đó cũng có thể lý giải được. Bỏ qua sự sủng ái của Vô Ưu công chúa bảy tuổi và Vô Ưu công chúa hiện tại thì việc nàng ấy chịu khổ bị giam cầm trong lãnh cung năm năm cũng không bì được với Tứ công chúa.