Phượng Kinh Thiên

Chương 325 : Công khai khiêu chiến

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Đêm đã khuya, người tĩnh lặng, nhưng trong thư phòng Bán Pha Viên ở Liêu Phủ vẫn sáng đèn.



Tay Liêu Thanh Vân cầm sách nhưng không có chữ nào vào đầu hắn cả. Hắn buông sách xuống thở dài, mở cửa sổ ra, gió đêm mang theo khí lạnh đầu đông thổi đến, khiến đầu óc hắn phút chốc tỉnh táo trở lại.



Nhìn màn đêm bên ngoài, sắc mặt Liêu Thanh Vân êm đềm như nước, nhưng chỉ mình1hắn biết đang có hàng trăm, hàng ngàn suy nghĩ ngổn ngang đang không ngừng xoay chuyển trong đầu hắn.



Việc xảy ra ở thọ yến trong Hoài Vương Phủ bề ngoài thì như chuyện ngẫu nhiên vậy, nhưng thật ra hắn và Cố Lăng lại không bất ngờ chút nào.



Chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra thôi, không phải là Bình quốc công thì cũng sẽ là người khác, chỉ có điều thân phận của người đụng trúng có8chút đặc biệt.



Đương nhiên, trong suy nghĩ của Liêu Thanh Vân, hắn dùng hai chữ “đặc biệt” để hình dung không phải vì quyền lực trong triều của Bình quốc công khá lớn khiến bọn họ phải chùn bước, mà đơn giản chỉ là vì ông ta là công cụ giết cả tộc Lưu Thị.



Hắn không biết lòng nàng cảm thấy ra sao, nhưng chỉ nghĩ đến việc nàng đã từng nhận lấy những thống khổ như thế thôi2là lòng hắn đã gợn sóng, có lẽ là lo lắng, nhưng nhiều hơn hết là cảm giác đau lòng.



Bên ngoài cửa sổ, một đốm sáng di chuyển từ xa lại gần về phía Bán Pha Viên.



Lúc Liêu đại nhân bước vào đại sảnh Bán Pha Viên, Liêu Thanh Vân đã đứng đón sẵn rồi.



“Cha.” Liêu đại nhân nhìn đứa con mặt mũi vô cảm nhưng rất lễ phép, thầm thở dài trong lòng, giọng nói rất hiền từ:4“Đã trễ thế này rồi sao con còn chưa ngủ?”



Trong thư phòng.



Hai cha con ngồi kế bên cửa sổ. Liêu đại nhân cúi đầu pha trà, mãi một lúc lâu sau mới hờ hững lên tiếng: “Gần đây, mọi người trong triều đều đang dậy sóng suy đoán xem hoàng thượng sẽ làm như thế nào? Nhưng hoàng thượng lại làm như thể không có chuyện gì xảy ra.” Thánh tâm khó đoán, nhưng dường như phong ba bão táp đang dâng lên trong triều đình. Mấy người như bọn ông, ngoại trừ phải cẩn trọng ra thì cũng chỉ có cẩn trọng hơn mà thôi.



Liêu Thanh Vân nhíu mày không lên tiếng.



Liêu đại nhân liếc mắt nhìn hắn, đắn đo lên tiếng: “Thanh Vân, đại ca con gửi thư nói con đến bên kia giúp huynh ấy. Con xem?”



Liêu Thanh Vân rũ mắt: “Cha, con không muốn rời khỏi Kinh thành.” Sắp tới đây, nàng sẽ phải dấn thân vào nguy hiểm. Hắn biết thật ra chút học vấn của mình không giúp gì được cho nàng, nhưng hắn muốn ở lại nơi mà hắn có thể nhìn thấy nàng.



Thật ra, trong lòng Liêu đại nhân không hề ngạc nhiên trước câu trả lời của con trai. Kể từ giây phút Thanh Vân bất chấp tất cả muốn đi theo Vô Ưu công chúa xuất Kinh tìm thuốc cho Hoài vương, hắn đã lựa chọn con đường của chính mình rồi, dù cho con đường ấy có rất nhiều biến cố và... nguy hiểm.



Nếu có thể, ông đương nhiên hi vọng Thanh Vân sẽ rời Kinh thành, nhưng ông quá hiểu tính cách trời sinh của con trai mình. Nó nhất định sẽ không đi đâu.
“Tuyên đội thân vệ của ta.”







Một tên nha dịch vội vã xông vào nha môn Hình Bộ, vừa chạy vừa hô: “Đại nhân... Đại nhân... không hay rồi.”



Cố Lăng đang bận rộn trong hậu đường, nghe thấy tiếng la bên ngoài, hắn vội vàng buông công việc trên tay xuống.



Hắn bước ra, ánh mắt lóe sáng: “Việc gì mà hớt ha hớt hải thế?”



Tên nha dịch mặt mếu máo nói: “Đại nhân, Vô Ưu công chúa sai đội thân vệ đưa Lữ cô nương đi, còn... còn...”



“Còn gì nữa?”



Nha dịch nhìn trái nhìn phải rồi nói thẳng: “Đội thân vệ của Vô Ưu công chúa đánh chết quản gia Bình Quốc Công Phủ rồi.”



“Cái gì?” Cố Lăng vội bỏ cuốn sách trên tay xuống, chạy như bay ra ngoài, suýt chút nữa đâm sầm vào Liêu Thanh Vân cũng đang vội vàng đi vào.



“Cố Lăng?” Liêu Thanh Vân đưa tay đỡ lấy Cố Lăng đang vội vã muốn mất hồn, ngạc nhiên lên tiếng.



Lúc này, Cố Lăng cũng không nghĩ được nhiều, kéo Liêu Thanh Vân chạy ra ngoài.



“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Liêu Thanh Vân khó hiểu nhìn Cố Lăng.



Trong phút chốc, Cố Lăng không thể nào giải thích cặn kẽ, chỉ nói một câu: “Đội thân vệ của Vô Ưu công chúa đánh chết quản gia Bình Quốc Công Phủ.” Liêu Thanh Vân kinh hãi nhìn Cố Lăng. Hắn đến tìm Cố Lăng là vì cuối cùng hắn cũng hiểu ra cha hắn đang ám chỉ điều gì, đang định nói cho Cố Lăng hay thì không ngờ Cố Lăng lại... Đợi đã!



“Cái gì?” Sao đội thân vệ của nàng lại đánh chết quản gia Bình Quốc Công Phủ?



Nha dịch kế bên vội vàng giải thích với hai người: “Bẩm Cố đại nhân, nghe nói quản gia Bình Quốc Công Phủ cứng đầu đưa người dạm sính lễ đến Lữ gia, sau đó thì đội thân vệ của Vô Ưu công chúa xuất hiện, nói là tuân theo mệnh lệnh của công chúa đến đón Lữ cô nương đi Hoài Vương Phủ hầu hạ nàng, cuối cùng cũng không biết là vì sao, hai bên lại bắt đầu đánh nhau, còn... đánh chết quản gia Bình Quốc Công Phủ nữa.”



Liêu Thanh Vân và Cố Lăng đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng nhìn thấy sự ngạc nhiên và nghi hoặc trong mắt đối phương. Việc này... là cố ý hay là vô tình đây?