Phượng Kinh Thiên
Chương 328 : Hoài vương phát bệnh (1)
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
Nhìn Bình Duệ lui ra ngoài, Thi Tề âm thầm liếc mắt nhìn Khánh Đế, đến cả ông cũng không nhìn ra được chút cảm xúc gì trên gương mặt chủ tử lúc này. Khắp cả Kinh thành hiện nay đều đang vô cùng náo động, vậy mà chủ tử lại thản nhiên ngồi đây uống trà, ông thật sự nghĩ không ra trong lòng chủ tử đang nghĩ gì?
Cũng giống như chuyện khi nãy Bình Tam công tử cầu xin vậy, nói thế nào, Bình Tam công tử cũng là người mở màn1chuyện này, dựa vào sự trọng dụng và sủng ái của chủ tử với Bình Tam công tử, ông cho rằng chuyện này tám chín phần là chủ tử sẽ đồng ý.
Nhưng thái độ của chủ tử lại lưỡng lự như vậy, vừa không cho phép nhưng cũng không phản đối rõ ràng, điều này khiến ông mù mờ không hiểu rõ.
Ly rượu trong tay Khánh Đế vừa đưa đến bên môi đã cạn, sau đó ông đứng dậy, bước nhanh ra khỏi đại điện. Thi Tề thấy vậy, vội vã đi theo sau.
Cũng8không biết là do Khánh Đế tâm sự trùng trùng nên không để ý, hay là do tùy tiện mà đi đến đây.
Thi Tề có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bậc thang trước mặt, trong lúc ông ngây người, Khánh Đế đã bước lên bậc thang.
Thi Tề đột nhiên có một cảm giác tim đập thình thịch không thở nổi.
Nghĩ một lát, ông quyết định đi theo vào trong.
Khánh Đế chắp tay đứng trong đài quan sát ở lầu các, mặt không cảm xúc nhìn cung điện ngay trước mắt.
Đầu Thi Tề cúi2thật thấp, không dám ngẩng lên.
Không biết qua bao lâu, Khánh Đế mới thu mắt lại, sau đó quay người rời đi.
Thi Tề ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh mắt của Khánh Đế vừa ngưng lại, nơi đó giờ đã trống trơn không còn chút vết tích của dáng vẻ phồn hoa khi xưa.
Tâm của chủ tử thâm sâu khó dò, ông lại không có khả năng suy đoán để nắm được nó.
…
Gần nửa đêm, trời nổi gió lớn, không khí lạnh âm thầm kéo về mang theo cả cái rét buốt của4mùa đông. Cơ thể của Hoài vương cũng vì vậy, mà thay đổi bất thường.
Sắc mặt Nguyên Vô Ưu trầm xuống.
Căn phòng cũng bởi vì sự im lặng của Nguyên Vô Ưu mà rơi vào một bầu không khí nặng nề.
Hai vị thái y đi theo phía sau Bùi thái y liếc nhìn nhau, họ đều có chút lo lắng Vô Ưu công chúa sẽ cậy thế làm khó. Lời nói của Bùi thái y nói thẳng ra chính là bệnh tình của vương gia đã hết thuốc chữa rồi, chỉ có thể... chờ chết!
Một hồi lâu sau, Nguyên Vô Ưu vuốt mày, nhàn nhạt ra lệnh: “Tiễn Bùi thái y.”
Khi Thi Tề quay lại cung, Khánh Đế đang được các cung nữ và thái giám hầu hạ để chuẩn bị lên triều sớm.
“Bệnh tình Hoài vương thế nào?”
Thi Tề thấp giọng nói: “Bẩm hoàng thượng, bệnh tình của Hoài vương e là không lạc quan, nếu như lần sau còn phát bệnh nữa, thì không có cách nào tỉnh lại.”
Ánh mắt Khánh Đế lóe lên, nhưng không nói gì cả.
Cả Hoài Vương Phủ đều bởi vì bệnh tình của Hoài vương trở nặng hơn mà rơi vào bầu không khí bất an.
Vừa sáng sớm tại hậu viện, nơi ở của tỷ muội Cố Thị.
“Tỷ, chúng ta có nên đi xem xem?” Cố An An xông vào phòng của Cố Y Y, Cố Y Y đang ngồi chải tóc trước bàn trang điểm bỗng buông lược xuống.
Nhìn thấy đầu tóc muội muội chưa chải gì đã đến đây, Cố Y Y không nhịn được, nhíu mày: “An An.” Cố An An nhẹ nhàng lè lưỡi, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn trang điểm, dưới sự chỉ bảo của Cố Y Y, thoải mái để cho tỳ nữ chải tóc cho nàng.
Xuyên qua gương đồng, nàng xem xét dáng vẻ lo lắng của tỷ tỷ, mím môi, nhẹ lên tiếng: “Tỷ, vương gia có qua nổi mùa đông...”
“Không được nói bậy.” Cố Y Y nhẹ giọng trách.