Phượng Kinh Thiên

Chương 33 : Cố làm ra vẻ thông minh

Ngày đăng: 13:53 30/04/20


Ánh mắt Hoài vương chợt lóe lên, khẽ mỉm cười: “Thì ra là như vậy. Lúc nghe Tiểu Lý Tử đến thông báo, trong lòng bản vương vẫn còn lo âu. Ngươi vào Kinh lúc sắp đến cuối năm làm ta còn tưởng rằng trong nhà có chuyện nữa chứ.”



Cố Lăng khẽ cười mỉm, trong thái độ ung dung vẫn có một chút kính cẩn mà lần đầu tiên gặp mặt nên có. Hắn vô cùng hiểu rõ sự chừng mực này.



“Ta từng nghe mẫu phi nói qua, bà và Tam cữu thật sự là giống hệt nhau. Hôm nay vừa liếc mắt nhìn Cố Lăng ngươi, hàng lông mày này của ngươi quả thật có chút bóng dáng của mẫu phi.”



Cố Lăng mỉm cười: “Tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân cũng nói như vương gia vậy.”



Hoài vương cười cười, không tiếp tục chủ đề này nữa mà chỉ dặn dò Tiểu Lý Tử bên cạnh: “Tiểu Lý Tử, chuẩn bị phòng khách cho biểu thiếu gia (*).”



(*) Biểu: em họ, anh họ bên mẹ.



“Vâng.” Tiểu Lý Tử cung kính trả lời.



“Cố Lăng, kể ra thì người và bản vương gần như là anh em họ với nhau. Trước khi hoàng thượng triệu kiến, ngươi cứ ở tạm trong Hoài vương phủ đi, cứ coi nơi này là nhà của ngươi. Có việc gì cần cứ trực tiếp dặn dò sai bảo Tiểu Lý Tử là được, không cần khách sáo.”



“Vậy Cố Lăng cung kính không bằng tuân mệnh, quấy nhiễu sự yên tĩnh của vương gia rồi.”



***



Phúc công công nhìn Ngụy Trung đang ngồi trên ghế của thái sư suy nghĩ đến xuất thần, theo thói quen nói: “Nghĩa phụ, tại sao Vô Ưu công chúa này lại thả đám nữ nhân điên trong Thất Tâm Điện ra?”



Ngụy Trung nghe thấy lời này của hắn, sau khi lấy lại tinh thần thì giận dữ trừng hắn một cái, cao giọng quát: “Ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai? Sớm biết ngươi là kẻ đần, ta ngay từ đầu đã không thu nhận ngươi rồi.” Gặp chuyện chỉ biết mở miệng ra hỏi ông ta, bản thân hắn vốn không thèm suy nghĩ về chuyện đó, não của hắn rốt cuộc làm từ cái gì vậy?



Phúc công công nghe quát, trong lòng vô cùng uất ức, trên mặt lại không dám thể hiện ra, chỉ đành phải cúi người bước lên trước nịnh nọt: “Nghĩa phụ bớt giận, nghĩa phụ bớt giận, ta... còn không phải vì đầu óc ta ngu ngốc hay sao?”



“Hừ...” Ngụy công công tức giận hừ một tiếng nhưng lửa giận trên gương mặt cũng đã hòa hoãn bớt, hận sắt không thành thép mà chỉ vào đầu Phúc công công: “Rời khỏi ta, sau này ngươi không bị kẻ khác nuốt chửng mới lạ.” Người trong cung này đều là yêu nghiệt giết người không chớp mắt, chỉ có một chút tâm tư tự cho là đúng thì có tác dụng gì?
Ngọc Châu gật đầu, lấy từ trong tay áo ra một cái túi nhỏ, lặng lẽ đưa vào tay Phúc công công: “Ngọc Châu hiểu, đa tạ công công chỉ điểm.”



Lập tức, gương mặt Phúc công công tràn đầy ý cười, vẫy tay và chỉ vào hai tiểu thái giám, ra lệnh: “Ngươi, ngươi, hai người các ngươi tiễn Ngọc Châu cô nương về.”



Sắc mặt hai tiểu thái giám bị chỉ tên xanh xao, lại không dám cãi lệnh: “Vâng, Phúc công công.”



“Tạ ơn Phúc công công.” Ngọc Châu mỉm cười cúi người.



Nhìn bóng dáng Ngọc Châu đi xa, Phúc công công lúc này mới vội vã mở túi tiền ra, nhìn rõ ngân lượng trong túi, hai mắt Phúc công công sáng lên, vốn tưởng rằng bên trong chỉ là một nén vàng, nhưng lại không ngờ là một thỏi vàng sáng lấp lánh.



Nguyên Vô Ưu quả nhiên là nhiều tiền, đến ngay cả nô tì của nàng cũng vô cùng phóng khoáng, một chút tiền này không hạ thấp thân phận tôn quý đó của nàng.



***



Thái Hồi Điện.



Sau khi Ngọc Châu thưởng cho hai tiểu thái giám đưa Trần mỹ nhân về liền đóng cửa viện lại, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Trần mỹ nhân đang đứng thẳng người ngay tại chỗ đó.



Trần mỹ nhân quần áo mỏng manh, tóc tai rối bù đứng ở trong sân, vẻ mặt có chút kích động đánh giá hoàn cảnh xung quanh.



Bà từng nghĩ Nhân Lãnh Cung hoang vắng lạnh lẽo này là một địa ngục, nhưng chỉ khi đã từng sống trong Thất Tâm Điện, bà mới biết rằng hóa ra so với địa ngục thật sự, nơi này thật sự là tốt hơn rất nhiều.



“Công chúa, Trần mỹ nhân đến rồi.”



Ánh mắt của Nguyên Vô Ưu dời khỏi cuốn sách trong tay, nhàn nhạt nhìn lên, đôi đồng tử trong suốt như nước dịu dàng nhìn người tiến vào cùng Ngọc Châu với sợi dây trói trên người.