Phượng Kinh Thiên

Chương 335 : Khó nhận mỹ nhân (2)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Khi Cố Y Y bước lên định buông rèm xuống, thì Hoài vương bất chợt vươn tay ra nói: “Hạng cô nương muốn lấy máu của bản vương, xin cứ tự nhiên.”



Hạng Thanh Trần ngẩn ra, trong mắt Tiểu Lý Tử và Cố Y Y cũng đều hiện lên vẻ1kinh ngạc.



Hoài vương chậm rãi mở mắt nhìn sắc mặt hoặc giật mình, hoặc sửng sốt của ba người, khẽ nhíu mày: “Hạng cô nương?”



Hạng Thanh Trần bừng tỉnh, sau đó nhìn Hoài vương thật sâu rồi hỏi: “Vương gia đồng ý để ta lấy máu là bởi vì không8muốn ta đến làm phiền vương gia nữa? Hay nói cách khác, vương gia không muốn gặp ta?”



Hoài vương chau mày lại, nữ tử thẳng thắn một chút còn có thể chấp nhận, nhưng quá mức thẳng thắn thì sẽ thành hung hăng gây sự.



“Nếu Thanh Trần cô nương nghĩ2như vậy, cũng không hẳn là không phải.” Nét mặt Hoài vương không chút thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại trở nên xa cách.



Ngoài mặt Hạng Thanh Trần vẫn cười tươi như hoa, nhưng trong đôi mắt sáng ngời của nàng lại không hề có ý cười, mà4giá rét đến đáng sợ.



“Thanh Trần rất tò mò, vương gia sẽ đối với niềm yêu mến của Cố Thất tiểu thư dành cho người như thế nào? Dẫu sao đối với vương gia mà nói, dường như Cố gia vô cùng quan trọng.”



Ánh mắt Hoài vương trở nên lạnh buốt: “Hạng cô nương lỡ lời rồi.”



Lúc này Tiểu Lý Tử cũng nhíu mày lại, sao Hạng cô nương này lại không biết tiến thoái như thế chứ? Thảo nào vương gia thà bị nàng lấy máu cũng không muốn ngày nào cũng đối mặt với nàng, nhưng chuyện lấy máu này...



“Vương gia, chuyện này sẽ không có...” Chữ “nguy” còn chưa kịp thốt ra đã bị vương gia lạnh lùng liếc nhìn, khiến Tiểu Lý Tử không dám lên tiếng nữa.



Hạng Thanh Trần cũng biết mình thất lễ cùng lỡ lời, nàng hít một hơi thật sâu để đè lại cảm giác buồn bực trong lòng, cho rằng nỗi bực dọc không tên này là do không cam lòng mà thôi.



Nhưng thực sự là không cam lòng mà! Trước giờ chưa từng có ai dám đối xử với nàng như vậy.



Tốt lắm!



Nếu đây là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của Hoài vương, vậy thì hắn thành công rồi. Hắn đã thành công gợi lên lòng không chịu thua kém và háo thắng của nàng, vậy thì Hạng Thanh Trần nàng xin tiếp chiêu.
“Nãi nương*, ngươi đi gọi Ngũ hoàng tử lại đây.” Mai phi nghĩ hoài không ra, cũng đành phải tạm thời gác lại nghi vấn sang một bên.



(*) Nãi nương: bà vú.



Thạch ma ma hiểu tâm tư của Mai phi, tuy Ngũ hoàng tử đã chín chắn rất nhiều sau sự việc của Đại hoàng tử, nhưng chuyện này cho thấy rõ hoàng thượng đang sủng ái Vô Ưu công chúa, đều cùng là con của hoàng thượng, Ngũ hoàng tử sẽ thấp thỏm trong lòng cũng không phải là không thể.



Chỉ là, Thạch ma ma vừa định nhấc bước thì bỗng nghe thấy bên ngoài bẩm báo: Ngũ hoàng tử đã đến.



Thạch ma ma vừa sợ, vừa chúc mừng Mai phi: “Tiểu thư, Ngũ hoàng tử tâm ý tương thông với người đấy.”



Gương mặt Mai phi hé lộ nụ cười, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, cảm thấy vô cùng vui mừng. Bà vốn dĩ còn lo lắng cho Kiệt Nhi, xem ra bây giờ Kiệt Nhi đã thực sự hiểu chuyện rồi.



Ngũ hoàng tử Nguyên Kiệt Sinh bước vào điện, sau đó cung cung kính kính hành lễ: “Hài nhi tham kiến mẫu phi.”



Mai phi dường như nghĩ đến điều gì đó, bà vội dặn dò: “Thạch ma ma, ngươi đến phòng bếp dặn một tiếng, trưa nay Ngũ hoàng tử ở lại đây dùng bữa, bảo bọn họ chuẩn bị thêm nhiều món Ngũ hoàng tử thích ăn.”



Thạch ma ma vui vẻ đáp lời, sau đó lui xuống.



Trong điện chỉ còn lại hai mẹ con, Mai phi có chút xúc động xoa nhẹ gương mặt của Ngũ hoàng tử, rưng rưng nói: “Trong lòng Kiệt Nhi có oán giận mẫu phi đã lạnh nhạt với con không?”



Nguyên Kiệt Sinh cúi đầu im lặng, một lúc sau hắn mới nâng mắt nhìn Mai phi: “Lúc ban đầu, trong lòng hài nhi quả thực không thấu hiểu mẫu phi, nhưng hiện tại, hài nhi đã hiểu đôi chút rồi.”



Mai phi khẽ lau nước mắt, dịu dàng ôm đầu Ngũ hoàng tử vào lòng mình, nức nở nói: “Cuối cùng Kiệt Nhi cũng đã trưởng thành, mẫu phi rất vui mừng.” Sau chuyện của Hựu Nhi, bà không bao giờ còn dám vênh váo, không bao giờ còn dám xem thường, bởi vì bà thua không nổi nữa.



Hai mẹ con tâm tình với nhau một lúc, sau đó mới bàn đến chính sự.



“Mẫu phi à, đại cữu nói trong triều bắt đầu không yên ổn, dường như phụ hoàng đang có ý định trọng dụng Cố gia.” Nguyên Kiệt Sinh thấp giọng nói.