Phượng Kinh Thiên
Chương 337 : Cầu xin ân điển (2)
Ngày đăng: 13:58 30/04/20
Bình Duệ mỉm cười, thản nhiên nói: “Cô nương thông minh hơn người, Bình mỗ tin rằng cô nương sẽ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.”
Bạch Mẫu Đơn không lên tiếng nhưng đôi mắt buông xuống của nàng lại khẽ run lên. Khi Tôn Thông mở miệng nói muốn chuộc nàng lúc trước, nàng đã hiểu ra rằng sau lưng Tôn gia còn có núi cao để dựa dẫm. Cũng khó trách Vũ Văn1Tranh trăm phương nghìn kế để đưa nàng đến bên Tôn Thông. Chỉ có điều, ai là người đứng sau lưng hắn ta đây?
Mãi đến nay, khi gặp được Bình Tam công tử, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ. Nàng vẫn luôn tò mò rốt cuộc ai là người có thể bảo vệ nàng về Kinh, thì ra thế lực phía sau mà Tôn gia dựa dẫm vào lại là Bình Quốc Công Phủ.
Đương nhiên8nàng cũng có chút hiểu biết về Bình Quốc Công Phủ, muốn ra mặt bảo vệ nàng, tính ra thì cũng phải tốn không ít công sức đấy.
Mặc dù Bình quốc công không còn làm quan trong triều nữa, nhưng việc Bình quốc công nhận được sự xem trọng của hoàng thượng là chuyện ai ai cũng biết, sức ảnh hưởng trong triều cũng không thể xem thường.
Thế nhưng, thật không ngờ người đến gặp2nàng lại là Bình Tam công tử chứ không phải là Bình Đại công tử.
Chẳng lẽ, người làm chủ Bình Quốc Công Phủ bây giờ lại là Bình Tam công tử sao?
Thấy nàng vẫn mãi im lặng, Bình Duệ thản nhiên đổi chủ đề: “Nếu Đào tiểu thư biết cô nương quay lại rồi, hẳn sẽ rất vui mừng. Năm đó, Bình mỗ cũng tình cờ trông thấy tình cảm tỷ muội của hai người,4còn nhớ khi ấy, Bình mỗ còn bị Đào tiểu thư thận trọng cảnh cáo một trận nữa.”
Nhắc đến người mà nàng muốn gặp nhất, khuôn mặt mơ màng của Bạch Mẫu Đơn trở nên thảng thốt nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Nàng mỉm cười nhưng vẫn không sao che giấu được sự ảm đạm và đau buồn: “Thời gian trôi qua, sự việc đổi thay, cảnh còn người mất, e rằng tình cảm này còn khó khăn bế tắc hơn so với quá khứ. Có lẽ, theo quá khứ, nó đã không còn tồn tại từ lâu rồi.”
“Cô nương không có tự tin sao?”
“Vấn đề không phải có tự tin hay không, mà đây là sự thật. Chắc hẳn Tam công tử còn hiểu rõ hơn Mẫu Đơn nữa, đúng không?” Bạch Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nói thẳng.
Bình Duệ cười một cách ôn hòa: “Bình mỗ không cho rằng suy nghĩ của cô nương là đúng.”
Mắt Bạch Mẫu Đơn lóe sáng: “Sao người nhìn ra được?”
“Bình mỗ đã đảm bảo cho cô nương thoát khỏi thân phận phạm nhân, đương nhiên cũng cần biết hành động của cô nương rồi.”
Người khác không bao giờ dự đoán được việc nàng làm, cũng không thể nắm bắt được suy nghĩ của nàng.
“Xin phụ hoàng ân chuẩn.” Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu, trong đôi mắt bình tĩnh trong trẻo lộ ra chút thành tâm.
Đôi mắt đen thẳm của Khánh Đế nhìn nàng chằm chằm, thâm sâu nói: “Vô Ưu thật có lòng.”
Nguyên Vô Ưu từ từ buông mắt nhưng vẫn nhỏ giọng cầu xin lần nữa: “Xin phụ hoàng ân chuẩn.”
Khánh Đế đột nhiên nói: “Nếu trẫm không đồng ý thì có phải hôm nay con sẽ quỳ mãi không đứng lên không?”
Nguyên Vô Ưu vẫn chỉ lặp lại lời khẩn cầu: “Xin phụ hoàng ân chuẩn.”
Khánh Đế bỗng đứng dậy rồi phất áo rời đi, còn Thi Tề vội vàng theo sau. Nhưng khi đi đến cửa điện, Khánh Đế bỗng dừng bước, cũng không ngẩng đầu mà lạnh lùng nói: “Vô Ưu, con đừng bao giờ quên thân phận của mình.”
Thi Tề ngoảnh đầu nhìn Vô Ưu công chúa đang quỳ trên đất, ông hơi nhíu mày rồi vội vàng chạy theo sau chủ tử.
Ngọc Châu và Ngọc Thúy đợi Khánh Đế đi rồi mới vội vàng chạy lại đỡ Nguyên Vô Ưu đứng dậy.
Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu nhìn về hướng Khánh Đế rời đi, lặng lẽ buông mắt.
“Chuẩn bị đi, hồi phủ.”
“Nhưng...” Ngọc Thúy muốn nói là nhưng hoàng thượng đang không vui, công chúa xuất cung lúc này có phần không hay lắm, lỡ hoàng thượng tức giận lại bất lợi cho công chúa thì phải làm sao bây giờ?
Nguyên Vô Ưu hờ hững mỉm cười: “Không sao, hồi phủ.” Có lẽ vương phủ cũng náo loạn mấy ngày rồi, nàng phải đi xem xem mọi chuyện đã tiến triển đến đâu?