Phượng Kinh Thiên
Chương 349 : Công chúa có lời mời (2)
Ngày đăng: 13:58 30/04/20
Đối với lời nói của Nguyên Tích Trân, Nguyên Vô Ưu chỉ cười nhạt chứ không hề so đo, nhưng nàng lại hờ hững nói với Lâm Doanh Doanh – người đang chuẩn bị đích thân ngâm trà rót nước cho mọi người: “Hôm nay Lâm tiểu thư là chủ nhân, mấy người chúng ta là khách, đâu có chuyện chủ nhân đích thân hầu hạ cơ chứ? Ngồi đi.”
Lâm Doanh Doanh ngập ngừng nhìn mọi người đều đã ngồi xuống hết, nàng đành rút tay lại, quay đầu phân phó mấy tì nữ đứng sau lưng mình,1sau đó mới nói: “Tạ ơn công chúa cho ngồi.”
Sau mệnh lệnh của Nguyên Vô Ưu, không khí lạnh lùng gượng gạo trong vườn mai cũng dần thoải mái hơn. Mặc dù không thể hoàn toàn tự nhiên được, nhưng những người thưởng mai thì vẫn thưởng mai, người thưởng rượu thì vẫn thưởng rượu, người phẩm trà thì vẫn phẩm trà, chỉ là không ai dám lớn tiếng trò chuyện sôi nổi nữa.
…
Trong một đình ngắm cảnh hơi hẻo lánh, Tôn phu nhân chậm rãi ngồi xuống dưới sự dìu đỡ của tỳ nữ. Bà vừa ngước8mắt lên đã nhìn thấy Bạch Mẫu Đơn đang buông mắt cúi mày không bộc lộ cảm xúc, lông mày bà khẽ nhíu lại, lòng bắt đầu cảm thấy thấp thỏm.
Bà không ngờ Lâm gia này thật cao tay, Lâm gia tiểu thư này lại có thể mời được công chúa đại giá.
Sau khi về Kinh, những việc phải biết trong Kinh thành bà đều nắm được. Tam công chúa bị Lâm gia tiểu thư mời đến để tăng khí thế cho Lâm tiểu thư, đương nhiên nguyên nhân là vì Lâm đại thiếu gia. Tứ công chúa2không được sủng ái, nàng đi theo đến đây cũng không có gì đáng trách, nhưng chỉ duy nhất Vô Ưu công chúa hạ cố xuất hiện quả thật khiến bà không thể hiểu nổi.
Nghe đồn, vị Vô Ưu công chúa này vẫn luôn ở trong Hoài Vương Phủ ít khi ra ngoài, ngay cả gần đây có sóng to gió lớn thì cũng chỉ nghe tiếng chứ không thấy người, nhưng hôm nay nàng lại xuất hiện trong Mai Phố Viên của Lâm gia. Cho dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa, mặt mũi của Lâm4gia tiểu thư này cũng thật lớn.
Hẳn là sau hôm nay, danh tiếng của Lâm gia và cả vị Lâm gia tiểu thư này lại bước lên một tầng cao mới trong Kinh thành rồi. Nếu như vậy, làm sao cầu hôn, cưới được nàng nữa đây?
“Ngươi cũng ngồi đi.” Sau khi áp chế trăm ngàn mối suy nghĩ rối loạn trong đầu, Tôn phu nhân nói với Bạch Mẫu Đơn đang đứng bên cạnh.
“Tạ phu nhân.” Bạch Mẫu Đơn cung kính hành lễ xong mới ngồi xuống bên người Tôn phu nhân.
Tôn phu nhân bưng tách trà lên nếm thử một ngụm, ánh mắt hơi kinh ngạc. Đã nghe nói Lâm gia giàu có bậc nhất từ lâu, nhưng hôm nay đích thân cảm nhận vẫn khiến bà có chút líu lưỡi.
Đào Phi Vũ ngây người, phút chốc cả người cứng đơ như hòn đá.
“Tiểu thư?”
Đào Phi Vũ đột nhiên nắm chặt lấy hai tay Liễu Tiêu, lạnh đến nỗi khiến Liễu Tiêu không nhịn được nhẹ kêu lên: “Tiểu... tiểu thư...”
“Ngươi gặp ở đâu? Ở đâu? Nói nhanh...” Giọng nói của Đào Phi Vũ thể hiện rõ sự kích động hơi chói tai, âm lượng cũng lớn đến mức khiến người ta chú ý.
“Tiểu... tiểu thư?” Nhìn thấy tiểu thư kích động như vậy, Liễu Tiêu bất an nhìn qua, vừa hay lại trông thấy Tam công chúa hơi nhíu mày, trái tim nàng ta đập thình thịch.
“Phi Vũ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, Đào Phi Vũ không cách nào trả lời Nguyên Tích Trân, cả đầu nàng chỉ có tin tức Tương Tương trở về. Nàng đột nhiên buông Liễu Tiêu ra, chạy vọt ra ngoài như thể phát điên.
Sắc mặt Nguyên Tích Trân trầm xuống nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc. Đào Phi Vũ, người này, thật ra nàng cũng hiểu rất rõ.
“Ngươi đi xem xem có chuyện gì!” Nàng phân phó thái giám sau lưng.
“Vâng, Tam công chúa.” Tiểu thái giám vội vàng chạy theo sau.
Lâm Doanh Doanh thấy Đào Phi Vũ chạy đi như phát điên thì lòng cũng hiểu, có lẽ chuyện này không thể che giấu được rồi, khóe mắt nàng không nhịn được liếc sang nhìn Nguyên Vô Ưu. Nàng đột nhiên cứng người, bởi vì ánh mắt Nguyên Vô Ưu cũng vừa mới liếc qua nhìn nàng.