Phượng Kinh Thiên
Chương 352 : Hạ lệnh đánh đòn
Ngày đăng: 13:58 30/04/20
Bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến người khác không dám hít thở.
Ánh mắt lạnh lùng của Liêu Thanh Vân liếc qua hai người đang thể hiện tỷ muội tình thâm kia, đầu mày hắn khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ, dửng dưng như không liên quan gì.
Khóe mắt Nguyên Tích Trân khẽ động. Tuy rằng nàng và Thất tiểu thư của Đào gia không có nhiều giao tình cho lắm, nhưng với thân phận của Đào Thất, nàng cũng nên lên tiếng cầu xin cho nàng ta, dù sao thì Đào Thất là1tiểu thư của Đào gia, không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt Phật chứ?
Chẳng qua, nàng thật sự muốn nhìn xem có phải Nguyên Vô Ưu sẽ thật sự trách phạt Đào Thất? Mấy năm qua, Mai phi tuy rằng rất yên lặng ở trong cung, Đào gia làm việc gì cũng âm thầm, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể tùy tiện trêu chọc. Bất kể Nguyên Vô Ưu làm như vậy là vì cái gì, thì có liên quan gì đến nàng ta? Nàng ta chỉ cần lạnh lùng đứng một bên quan sát8là được.
Hơn nữa... nàng ta vừa mới bị Nguyên Vô Ưu cảnh cáo, người biết thức thời mới là kẻ thông minh thật sự. Đối với sự tồn tại của Nguyên Vô Ưu, cũng giống như lời nàng ta đã nói trên đại điện Kim Loan lúc vừa mới bước ra khỏi lãnh cung vậy, chỉ cần phụ hoàng vẫn còn tại vị một ngày, thì nàng ta chính là công chúa có thân phận cao quý nhất nước Đại Nguyên, đây là sự tồn tại mà không ai có thể thay đổi được. Vì vậy những công chúa, hoàng2tử không phải do hoàng hậu sinh ra như bọn họ, quỳ gối cúi người chấp nhận làm kẻ hầu người hạ dưới chân nàng là chuyện đương nhiên và tất nhiên mà thôi.
Nàng ta rất tán đồng với lời của mẫu phi, chỉ cần chịu được sự cô đơn, chỉ cần có đủ sức nhẫn nhịn, sẽ có một ngày, sẽ có một ngày nàng ta có thể vượt qua và đứng trên Nguyên Vô Ưu. Đến lúc đó... nàng ta sẽ đem tất cả sự sỉ nhục, uất ức bao nhiêu năm qua trả lại hết cho nàng!
Đào4Phi Vũ sau khi nghe thấy lời nói của Nguyên Vô Ưu, trong lòng có chút lạnh lẽo, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép nàng ta lộ ra chút yếu đuối. Nàng ta đã từng thề, bất kể như thế nào nàng đều phải bảo vệ Tương Tương, cho nên nàng ta không thể cũng sẽ không có chút sợ hãi nào.
Tấm lưng quỳ trên mặt đất của nàng ta bỗng đứng thẳng, nàng ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nguyên Vô Ưu, ánh mắt mạnh mẽ không chút sợ hãi.
“Mạo phạm công chúa là lỗi của thần thiếp, nếu như công chúa muốn giáng tội, thần nữ tuyệt không có gì để nói.”
“Không... Tất cả chuyện này đều là lỗi của tỳ thiếp, xin công chúa trách phạt.” Sắc mặt Bạch Mẫu Đơn cũng trắng bệch mà quỳ rạp xuống mặt đất.
“Tương Tương, chuyện này không liên quan đến ngươi.”
“Phi Vũ, ngươi đừng nói nữa, là ta liên lụy đến ngươi.”
Hai người kẻ xướng người ca tỷ muội tình thâm, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều nhíu mày lại, đặc biệt là Cố An An. Trong lòng nàng ta thực ra không ghét gì Đào Phi Vũ, dù sao con người của Đào Phi Vũ cũng rất đơn giản, trong những người có xuất thân như bọn họ, kiểu người như vậy, thật sự không nhiều.
Hôm nay, nàng ta liều chết bảo vệ Sử Ngưng Tương với lí do là mạo phạm công chúa, quả thực là tỷ muội tình thâm. Tình cảm của nàng ta có thể tha thứ được, thậm chí tình cảm chân thật ấy còn khiến người khác động lòng. Sử Ngưng Tương may mắn biết bao mới có thể kết giao được với một người ra sức bảo vệ mình như vậy.
Nhưng trái lại, tuy nàng ta đã trọn vẹn nghĩa tình tỷ muội với Sử Ngưng Tương, nhưng lại mất đi lễ nghi. Người xúc động không màng mọi thứ, là người mà các đại gia tộc kiêng kỵ nhất.
Lâm Doanh Doanh cũng ngây người vì chuyện đang xảy ra, sắc mặt nhìn như vô cùng hoảng sợ, nhưng trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ. Nàng ta đang nghĩ cách làm thế nào để vẹn toàn cả hai bên, vừa không để bản thân nguy hiểm mà vừa không bị người khác gièm pha?
Nụ cười nhàn nhạt của Nguyên Vô Ưu cuối cùng cũng nở rộ, không làm gì thì có vẻ cũng không được.
“Nếu đã như vậy, kéo cả hai người xuống, ba mươi roi thật nặng như nhau. Tiểu Hoa Tử, ngươi đi xem cho bản công chúa, cho dù là hôn mê, cũng không được thiếu một roi nào.”
Lời này vừa nói ra, Lâm Doanh Doanh liền khổ sở cầu xin: “Khởi bẩm công chúa, Tiểu Thất muội muội trong tình thế cấp bách mới nói ra những lời mạo phạm đến công chúa, Tương Tương muội muội thật sự rất thân thiết với tiểu Thất muội muội, tình cảm sâu đậm, mong công chúa khai ân, giơ cao đánh khẽ!”
Nói xong, Lâm Doanh Doanh dập đầu thật mạnh, trán dập đến trên bàn gỗ, vang lên âm thanh “bịch bịch“. Một lát sau, giữa trán liền xuất hiện dấu đỏ.
Ánh mắt Nguyên Vô Ưu không hề dừng lại trên gương mặt nàng ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Chấp hành đi.”
“Vâng, công chúa.” Tiểu Hoa Tử đồng cảm nhìn Đào Phi Vũ một cái, trong lòng lắc đầu, Đào gia sinh ra một cô nương thiếu suy nghĩ như vậy, cũng khó trách chủ tử nhà hắn được.
Sắc trời đẹp đẽ, ánh mặt trời đỏ tươi, chiếu xuống vườn tuyết mai sáng lấp lánh, y như tiên cảnh!
Đến ngay cả khí lạnh thấu xương dưới ánh mắt trời rực rỡ cũng biến mất không ít, nhưng... trên thực tế, vào giờ phút này, Mai Phố Viên lại lạnh lẽo vô cùng!
Khắp Mai Phố Viên đều chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ kiềm nén của hai người con gái đang hành hình dưới đài ngắm hoa mai, từng tiếng, từng tiếng xuyên thẳng vào tai người khác, khiến họ không thể xem nhẹ.
Mà thiếu nữ tuyệt mỹ đang ngồi vô cùng thong thả càng khiến người khác không thể xem thường được, thậm chí khi nhìn nàng, những âm thanh vang lên bên tai cũng dần dần không còn nữa.
Bất kể là nhìn gần hay nhìn xa, Vô Ưu công chúa trước mắt đều đẹp đến mức lay động lòng người, khiến người khác thầm lạnh lẽo trong lòng, càng khiến cho họ hít thở không thông.
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ cong, mày mắt dịu dàng, nụ cười nhạt khuynh thành, dáng vẻ lười biếng, bàn tay trắng trẻo thon dài được giấu dưới ống tay áo mềm mại đẹp đẽ quý giá, khiến người khác vừa nhìn liền sinh ra lòng tôn kính, không dám tùy tiện xem thường.
Đột nhiên, trong lòng những người nhìn thấy cảnh này đều có một cảm giác hoang đường và không chân thật, dường như, thiếu nữ trước mặt này nên như vậy, nên có dáng vẻ cao quý ở trên cao như vậy, tựa như thần Phật đang liếc nhìn chúng sinh.