Phượng Kinh Thiên

Chương 361 : Sử ngưng tương chết yểu (2)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


“Ngươi đến gặp ta chỉ để nói những lời thừa thãi này thôi sao?” Vũ Văn Tranh hờ hững hỏi.



Bạch Mẫu Đơn chỉ yên lặng, sau đó cười khổ: “Là ta quá phận rồi.” Vũ Văn Tranh cúi đầu nhìn khuôn mặt mang tử khí của nàng, hắn buông mắt, thản nhiên nói: “Ngươi muốn biết gì? Ta biết thì sẽ nói hết.”



Bạch Mẫu Đơn chậm rãi mở to mắt nhìn hắn, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt không chút biểu cảm kia,1nàng chỉ cảm thấy miệng đắng chát khiến giọng nói cũng khàn đến mức khó nghe rõ: “Lúc đầu chúng ta mới gặp nhau, ngay lúc đó ta đã là quân cờ của ngươi rồi ư?”



“Không phải.”



Bạch Mẫu Đơn hơi bất ngờ nhìn hắn.



“Đối với ta mà nói, ban đầu ngươi chẳng qua chỉ là một trò tiêu kiển mà thôi.” Vũ Văn Tranh dịu dàng nói ra lời bạc tình nhất thế gian.



Bạch Mẫu Đơn cười: “Vậy... vì Lâm đại ca nhận8sự nhờ vả của Tiểu Thất đi tìm ta, nên ngươi mới nghĩ đến chuyện lợi dụng ta ư?”



Bạch Mẫu Đơn đột nhiên không muốn biết câu nói tiếp theo của hắn nữa.



“Lâm Duy Đường tìm ngươi không phải vì Đào gia Thất tiểu thư nhờ vả, mà là vì ngươi có giá trị lợi dụng với hắn. Tuy nhiên, ngươi có giá trị với hắn nhưng hắn sử dụng ngươi như một con cờ quả thật không tiện, hắn chỉ mới đứng2vững ở Kinh thành, hắn không thể chịu sóng gió này được.”



Thấy Bạch Mẫu Đơn hơi trợn mắt, Vũ Văn Tranh mỉm cười nói thẳng: “Vì vậy, hắn đưa ngươi với chút giá trị còn sót lại đến tặng ta dưới tư cách là tình nhân.”



Bạch Mẫu Đơn hơi ngỡ ngàng. Đến khi nghĩ thông suốt rồi, nàng nhắm chặt hai mắt che giấu tất cả cảm xúc trong đáy mắt: “Cũng có nghĩa là, khi ta vẫn chưa nhận ra thì ta4đã trở thành món hàng đổi chác giữa hai người các ngươi rồi?”



Vũ Văn Tranh rất thành thật: “Sự thật chính là như vậy.”



“Ta đáng giá bao nhiêu?” Lúc này, chính Bạch Mẫu Đơn cũng cảm thấy tâm trạng của mình rất kỳ lạ, không biết là nàng đã lạnh lẽo đến tê liệt hay là đau khổ đến tê tâm nữa. Nàng lại có thể dùng giọng điệu thanh thản đến thế để lên tiếng.



Vũ Văn Tranh mỉm cười: “Có lẽ ngươi sẽ thấy an ủi đấy. Lâm Duy Đường làm trái yêu cầu của Đào gia tiểu thư đưa ngươi cho ta sử dụng, mà ta lại chắp tay đưa người có thù oán với hắn là đệ đệ ta cho hắn xử lý. Cuộc mua bán này hắn lời không ít đâu.”



Đôi mắt nhắm nghiền của Bạch Mẫu Đơn động đậy, đôi môi trắng bệch cũng run rẩy. Nàng rõ ràng đang dựa vào cơ thể ấm áp của hắn nhưng nơi cơ thể nàng chạm vào hắn lại không còn cảm giác như bị bỏng lạnh.



Nàng không ngờ... hắn bạc tình, thậm chí là vô tình với nàng thì cũng đành thôi, nhưng, hắn cũng máu lạnh vô tình với em trai ruột thịt cùng một mẹ của mình như thế ư?



Mãi đến lúc này, nàng mới thừa nhận bản thân mình từ trước đến nay chưa bao giờ hiểu hắn.




Cả đám người Đào gia kêu gào cũng không thể ngăn được quyết tâm của Đào Phi Vũ. Mắt thấy nàng vừa hạ kéo xuống, lập tức máu chảy ra, Đào Tứ gia sợ đến mức hai tay run rẩy, hét toáng lên: “Tránh ra, tránh ra, tránh ra hết...”



Những người khác cũng sợ đến mức thét gào: “Tránh ra.”



“Tránh ra.”



“Để Tiểu Thất đi.”



“Tiểu Thất, con đừng làm chuyện ngốc nghếch, con mau đi đi, không ai cản con nữa đâu.”



Đào gia không ai dám ngăn Đào Phi Vũ nữa. Mãi đến khi chạy đến cổng chính, Đào Phi Vũ mới cất cây kéo đang đè lên cổ họng mình. Nàng xông ra ngoài, chạy như điên về hướng Sử Phủ.



Lúc này, Đào Tứ gia mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, phát hiện cả người mình ướt đẫm mồ hôi. Nhìn con gái chạy bạt mạng trên nền tuyết, ông chỉ có thể hét lên lần nữa: “Còn không mau đuổi theo? Nếu như Thất tiểu thư có mệnh hệ gì thì ta sẽ hỏi tội các ngươi.”



Đào gia Đại công tử nhìn Thất đường muội phút chốc không còn bóng dáng đâu, nhỏ giọng nói: “Tứ thúc, với tính các của Tiểu Thất, sợ rằng muội ấy sẽ đi gây sự với Vô Ưu công chúa mất. Con đi đánh ngất nó đưa nó về.”



Đào Tứ gia được nhắc nhở, cả người cứng đờ, vội vàng gật đầu: “Vậy con mau đi đi, đừng để nha đầu ngốc kia làm chuyện ngốc nghếch.”



“Vâng, Tứ...”



“Không cần đâu, để Tiểu Thất đi.”



Một giọng nói trầm thấp vang lên từ trong Đào gia, hai chú cháu Đào gia đều kinh ngạc quay đầu.



“Đại ca.”



“Cha.”



Người vừa đi ra chính là người chưởng quản Đào gia - Đào Đại gia.



Đào Đại gia vuốt râu nhìn những bông hoa tuyết đang bay lượn, híp mắt nói: “Để Tiểu Thất phá đi.” Gây chuyện càng to càng tốt. Hoàng thượng đã giả câm giả điếc quá lâu rồi, sóng ngầm triều đình cũng đã đến lúc nên chuyển từ trong tối ra ngoài sáng rồi.