Phượng Kinh Thiên

Chương 387 : Sau này sẽ còn gặp lại (2)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Сhu Thanh sắc nhướng mày, đáy mắt hắn hiện lên mấy phần kỳ lạ, bàn tay lại thảnh thơi khẽ phe phẩy nắp trà, nói: “Không cách nào bắt tay vào làm?”



Nguyên Vô Ưu mỉm cười, hắn không chỉ là Ninh Thanh, mà còn là người cầm1quyền của nước Chu, nàng không cho phép bất cứ ai nhúng tay vào chuyện của nước Đại Nguyên, kể cả hắn, mặc kệ là bởi vì hắn muốn giúp nàng hay là có ý đồ nào khác.



“Ninh đại ca đến nước Đại Nguyên lần này là8vì Không Vô Hồn sao?”



Dường như không nhận ra nàng đang đổi đề tài, Chu Thanh Sắc khẽ híp mắt lại: “Không Vô Hồn? Ý nói cho muội biết, y gọi là Không Vô Hồn?”



Nhắc đến Không Vô Hồn, sắc mặt Chu Thanh Sắc bỗng trở nên2ngưng trọng hiếm thấy, điều này khiến Nguyên Vô Ưu cũng không khỏi có chút tò mò, nàng hỏi: “Y có liên quan gì với Ninh đại ca thế?”



Chu Thanh Sắc hơi nhíu mày: “Nhắc đến người này, thì ta cũng là mới biết y cách đây4không lâu, chứ không biết tên của y.” Chu Thanh Sắc chậm rãi lên tiếng.



Nguyên Vô Ưu nghe thế, ánh mắt của nàng hiện lên chút kinh ngạc, tên Không Vô Hồn ấy đúng là có chút khó giải quyết.



Chu Thanh Sắc từ từ kế về lai lịch của Không Vô Hồn... “Hóa ra là như vậy.” Nguyên Vô Ưu thản nhiên nói.



Chu Thanh Sắc có hơi bất ngờ khi thấy sắc mặt của nàng, hắn hỏi: “Vô Ưu thấy thế nào?”



Trong lòng Nguyên Vô Ưu chợt run lên, sau đó lập tức mỉm cười nói: “Khoan bàn đến rốt cuộc những gì Không Vô Hồn nói có phải là thật hay không, sư tôn đại nhân đã sớm về cõi tiên, có thể nói là chết không đối chứng. Chỉ có điều, thật ra ta tin tám chín trên mười phần rằng lời của y là thật.”



“Hửm?”



“Nếu sư phụ đã vì mẫu thân mà tìm được cửa vào núi, chắc hẳn cũng tận mắt thấy được câu châm ngôn trong hang chứa sách kia?” Chu Thanh Sắc gật đầu: “Thuộc về người có duyên, quả thật như vậy.“.
Ra ngoài của thành được ba dặm thì Nguyên Vô Ưu dừng ngựa, sau đó quay sang nói với Chu Thanh Sắc: “Tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt. Ninh đại ca, sau này còn gặp lại.”



“Sau này còn gặp lại.” Chu Thanh Sắc mỉm cười gật đầu, cũng không thể hiện cảm xúc luyến tiếc gì, mà dứt khoát nhanh gọn phóng ngựa chạy đi.



Nguyên Vô Ưu đưa mắt nhìn hắn đi xa, trên mặt nàng hiện lên nụ cười. Tuy lúc đầu tiếp cận hắn ba phần là có mưu đồ, nhưng sau khi tiếp xúc, nàng cũng có bảy phần chân thành.



Vốn tưởng rằng khi từ biệt ở nước Sở là không còn gặp lại nữa, nhưng thật không ngờ sự đời khó lường, thế mà nàng lại được gặp hắn một lần nữa ở Kinh thành nước Đại Nguyên.



Nói ra thì, chuyện này đều bắt nguồn từ... Không Vô Hồn.



“Ngươi và hắn có quan hệ gì?”



Nguyên Vô Ưu kinh ngạc nhướng mày, lập tức quay đầu nhìn đám thị vệ cùng đến đây ở sau lưng nàng. Quả nhiên, khi nghe thấy giọng nói có thể xem như là âm hồn bất tán này, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, bước vào trạng thái đề phòng toàn diện.



“Tiểu Vô Ưu, ta đang hỏi người đấy?” Nguyên Vô Ưu dặn dò thị vệ sau lưng mình một tiếng, để hắn truyền lệnh xuống rằng, không cần hoảng loạn.



Một thân ảnh xinh đẹp rực rỡ bay vút đến, hai chân vững vàng dừng trên lưng ngựa sau lưng Nguyên Vô Ưu. Y đón gió mà đứng, tà áo tung bay, quả thật có khí thế của thượng tiên.



Tuy đã có lời căn dặn của Nguyên Vô Ưu, sự cảnh giác trong ánh mắt của các thị vệ đã phai nhạt không ít, nhưng không ít người vẫn rất kinh hãi khi chứng kiến cảnh tượng như vậy. Họ định phóng ngựa xông lên, nhưng chỉ thấy Nguyên Vô Ưu vung tay ngăn lại.



Mọi người chỉ có thể âm thầm theo sát phía sau, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, chỉ sợ lỡ chớp mắt một cái, nam tử lớn lên như yêu ma thần tiên lại biết yêu pháp này sẽ bắt Vô Ưu công chúa đi mất. Nguyên Vô Ưu trái lại rất bình tĩnh đối với việc có người đứng sau lưng mình: “Bây giờ, ngươi đã thuộc về sự cai quản của ta, sư thúc tổ à.” Ba chữ “sư thúc tổ” vừa vang lên, Không Vô Hồn liền chế nhạo lên tiếng: “Chỉ với bản lĩnh nhỏ bé của ngươi mà cũng muốn khiến ta khuất phục?”