Phượng Kinh Thiên
Chương 396 : Không gánh nổi kết quả này (1)
Ngày đăng: 13:58 30/04/20
“Vũ Văn công tử, công tử nhà nô tài bảo nô tài đến mời người qua đó cùng ngồi.” Một tên sai vặt
cung kính đi đến nói với Vũ Văn Tranh đang ngồi ở cuối bàn.
Nhìn rõ người đến mời là tên sai vặt bên cạnh tiểu công tử của Trịnh Quốc Công Phủ, các1thiếu gia phú thương nơi Kinh thành cùng ngồi chung bàn với Vũ Văn Tranh kinh ngạc, sau đó cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, đồng thời sự đố kỵ cũng hiện lên nơi đáy mắt họ.
Cách Tết Nguyên tiêu chẳng qua mới chỉ có mười ngày, Vũ Văn Tranh vậy mà lại có thể8kết thân với các quý tử nhà quan, thủ đoạn và thực lực như vậy, khiến bọn họ thấy thật khó coi và phẫn nộ. Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, đương nhiên cũng biết là xảy ra chuyện gì. Tuy là trong lòng có chút phức tạp, có điều suy nghĩ lại, lại2thấy xảy ra tình huống như vậy cũng không có gì lạ! Gia tộc Vũ Văn dùng danh nghĩa thương nhân để chen vào danh sách thứ hạng của tứ đại gia tộc cũng đã đủ đại biểu cho thực lực của gia tộc này.
Trong danh sách thứ hạng tứ đại gia tộc, Vũ Văn4gia tuy gần như xếp cuối, nhưng có thể chen vào cũng đã thể hiện cho việc Vũ Văn gia có thể bước vào giai cấp quan lại không xa.
Còn về lại lịch của Cố Thị ở Viễn Tây như thế nào thì không cần phải nói nữa.
Mộ Dung ở Đại Xuyên, Trịnh Thị ở Đài Sơn, hai gia tộc này chính là con đường mà Vũ Văn gia phải đi. Bọn họ đều từ những thương nhân mà trở thành vọng tộc như ngày hôm nay, con cháu đi vào quan lộ trong gia tộc tuy không nhiều, nhưng dù sao cũng đã bước một chân vào, việc biến thành quý tộc chỉ là vấn đề thời gian.
Vũ Văn Tranh rất khiêm tốn mà các biệt mọi người và những người cùng bàn với hắn, sau đó mới đi về phía cái bàn bắt mắt nhất trong đại sảnh kia.
“Vũ Văn Tranh bái kiến các vị công tử.”
Trịnh Hỉ đang ngồi nhìn thấy hắn, ánh mắt sáng lên, không đợi Trịnh đại công tử lên tiếng, liền vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, nói: “Vũ Văn huynh, đừng khách khí, ngồi ở đây.” “A Hỉ!” Trịnh đại công tử nhịn không được phải nhíu mày.
Vũ Văn gia tuy là thương nhân, nhưng cũng miễn cưỡng chen được vào hàng ngũ các nhà giàu, chỉ đáng tiếc là Xương Thành cách Kinh thành quá xa, Phương gia chỉ là quan lại nhỏ, nếu như chỉ lấy thân phận tiểu thư Phương gia mà nói, Vũ Văn Tranh và Trinh Ngọc cũng không tính là đũa mốc chòi mâm son, nhưng quan trọng hơn là Trinh Ngọc có Tĩnh vương phi làm chỗ dựa.
Nương của Trinh Ngọc sở dĩ bỏ qua Phương gia để gửi gắm Trinh Ngọc cho Tĩnh vương phi, không phải là vì muốn Tĩnh vương phi gả Trinh Ngọc cho một gia đình quyền quý xứng đáng sao? Với ánh mắt của Tĩnh vương phi, e rằng bà ấy sẽ không đồng ý gả Trinh Ngọc cho Vũ Văn Tranh.
Vũ Văn Tranh mỉm cười nói chuyện với Trịnh đại công tử, ánh mắt vô cùng tự nhiên di chuyển, vừa hay bắt được ánh mắt của Phương Trinh Ngọc đang đặt trên người hắn.
Phương Trinh Ngọc ngây người, lập tức dời mắt, chỉ thấy máu trong người như sắp bị thiêu cháy, nhịp tim căng thẳng đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài.
Khó khăn lắm Phương Trinh Ngọc mới khống chế được cảm xúc, ánh mắt nàng lại liếc qua một lần nữa, nhưng lại thấy Vũ Văn Tranh vẫn nho nhã ung dung nói chuyện của Trịnh đại công tử, trong lòng sinh ra một cảm giác trống trải khó nói. Đúng lúc này, Tiền chưởng quỹ vỗ vỗ tay, các thị nữ gảy đàn tấu nhạc đều dừng lại, sau khi cung kính hành lễ, liền lần lượt lui xuống. Lúc này, mọi người bất kể là đang làm gì cũng đều dừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Tiền chưởng quỹ, trong mơ hồ còn có chút kiêng kỵ, dù sao thì cũng từng đã một lần thập tử nhất sinh ở đây.
Đối với sự bài xích của các khách quý đang ngồi đây, Tiền chưởng quỹ đương nhiên cũng biết, chẳng qua, ông tin những điều này rất nhanh rồi sẽ qua đi, Vọng Giang Các vẫn sẽ là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong Kinh thành này.
Ông cung kính cúi đầu nói: “Công tử.”
Ánh mắt mọi người đều nhìn qua đó, đồng loạt ngây người, trong não chỉ lướt qua một dòng chữ: “Thần tiên trên trời.”
Một bộ quần áo đỏ tươi, tay áo bay bay, cứ thế mà chậm rãi đáp xuống đất trong tầm mắt của mọi người, khiến người khác không khỏi nín thở.