Phượng Kinh Thiên

Chương 41 : Phủ đại hoàng tử

Ngày đăng: 13:53 30/04/20






Bây giờ có thể đứng dậy rồi chứ? Ngươi mau xách hộp cơm về cung đi.”



Tiểu Hoa Tử cũng biết được tính quan trọng của vấn đề, gật gật đầu, trong lòng nghĩ đêm hôm qua công chúa chắc cũng rất lo lắng, hắn phải mau chóng trở về.



...



Tiểu Hoa Tử xách hộp cơm quay trở về Nhân Lãnh Cung, một lần nữa nhìn thấy cảnh hoang vắng lạnh lẽo xung quanh, trong lòng mới thật sự bình tĩnh trở lại.



Vừa bước vào Thái Hồi Điện liền nhìn thấy công chúa đang đứng dưới mái hiên, dường như là đang đợi hắn.



Nguyên Vô Ưu nhìn thấy Tiểu Hoa Tử xuất hiện trong tầm mắt của mình, gương mặt trở nên dịu dàng, đáy mắt tràn ra nụ cười nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng.



Tiểu Hoa Tử đứng tại đó, nhìn khuôn mặt tươi cười đang nhìn mình dịu dàng, cho dù công chúa muốn hắn đi lần nữa, cho dù là rất sợ, hắn nghĩ hắn cũng sẽ đi, không vì điều gì khác, chỉ vì ngay tại lúc này, vì một bóng dáng đứng đợi hắn dưới mái hiên kia, sau đó vì nhìn thấy hắn mà dịu dàng nở nụ cười, không còn lo lắng nữa.



Trong phòng, Tiểu Hoa Tử cẩn thận từng li từng tí mang cuốn sổ hắn lấy từ trong Vô Ưu Cung ra, cung kính trình lên.



Sau khi Nguyên Vô Ưu nhận lấy cuốn sổ cũng không vội mở ra đọc, mà nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Sợ lắm đúng không.”



Chút sợ hãi còn sót lại trong lòng Tiểu Hoa Tử dường như bởi vì câu hỏi thăm này mà đã biến mất hoàn toàn trong thoáng chốc, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng, vành mắt có chút đỏ lên, thẳng thắn mà gật đầu.



Nguyên Vô Ưu nhìn chằm chằm Tiểu Hoa Tử một hồi lâu, đột nhiên cả người có chút mềm nhũn, đây vẫn chỉ là một đứa trẻ, nàng vẫy vẫy tay với hắn.



Tiểu Hoa Tử ngơ ngác, cho rằng công chúa muốn phân phó chuyện gì, nên khom lưng bước lên trước, khẽ đưa tai qua, lại không ngờ tới...
“Vâng, tại hạ chính là Cố Lăng.”



“Ngồi xuống đi.”



“Tạ ơn Đại hoàng tử.”



Cố Lăng ngồi xuống một bên xong mới chầm chậm ngẩng đầu lên, bình thản ung dung liếc mắt đánh giá vị thiếu niên đang ngồi trên vị trí chủ vị kia: cũng rất thanh tú không phân được là nam hay nữ, xinh đẹp vô cùng, thoạt nhìn có thể khiến người ta có chút bất ngờ, nhưng nếu nhìn lại lần thứ hai thì sẽ nhận ra bộ đồ trắng hắn đang mặc trên người, cùng với búi tóc đơn giản và sự lạnh nhạt trong ánh mắt của hắn khiến người ta không thể nhận nhầm hắn ta là nữ được.



Hiển nhiên, người đang bị hắn quan sát cũng đang đánh giá ngược lại hắn.



Nguyên Hựu Sinh ngây người mất một lúc. Cố Lăng được vang danh suốt hai ngày nay trong kinh thành thì ra lại có dung mạo xuất sắc, thanh tú như vậy. Hiên ngang tao nhã, nhu hòa nhưng không kém phần cứng rắn, từ trên người toát ra một loại khí chất cao quý thanh nhã không sao tả xiết.



“Cố Lăng mạo muội đến trước, mong Đại hoàng tử thứ tội.”



Ánh mắt Nguyên Hựu Sinh dịu đi, khẽ xoay chuyển: “Ngươi không phải phụng mệnh phụ hoàng điều tra chân tướng cái chết của Đại hoàng tỷ sao. Ngươi đặc biệt đến nơi này của tiểu vương là vì có chuyện gì vậy?”



“Cố Lăng hôm nay không mời mà đến, quả thật là có chút chuyện muốn thỉnh giáo Đại hoàng tử, mong Đại hoàng tử biết thì đừng giấu giếm.”



Nguyên Hựu Sinh trầm mặc mất một lúc, sau mới phất phất tay. Thái giám đứng bên cạnh hắn dẫn theo đoàn người hầu khom mình lui ra ngoài. Lúc này mới nghe hắn lên tiếng: “Nếu như có thể giúp ngươi điều tra ra rõ ràng chân tướng cái chết của hoàng tỷ thì ngươi cứ hỏi, đừng ngại.”



Cố Lăng dường như không nhìn thấy sự thay đổi trong phòng, cung kính nghiêng người chắp tay với Đại hoàng tử, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào bộ đồ trắng trên người hắn ta: “Nghe nói tình tỉ đệ giữa Đại công chúa và Đại hoàng tử vô cùng sâu đậm?”



Thật ra vấn đề này không cần thiết phải hỏi, hắn đã nhìn ra được từ cách ăn mặc của Đại hoàng tử rồi. Mặc dù không phải là đồ tang nhưng quần áo cũng là một màu trắng thuần, ngay cả kim quan cũng không đội.